Đám người Ngô Mộc Lan, Triệu Kiến Quốc cùng Lý Thiên Hạo đều rất tức giận.
Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan càng không dễ chịu.
Bọn họ lập tức gọi điện thoại cho Lý Tử Nhiễm: “Nghe nói con đã định ngày cưới rồi?”
Lý Tử Nhiễm bình tĩnh trả lời: “Đúng vậy, con và Quân Lâm đã bàn bạc với nhau. Con cũng định tối nay sẽ thông báo mọi người biết.”
“Chuyện cưới xin của con đã bàn bạc với cha mẹ chưa? Trong mắt con còn có cha mẹ chúng ta không vậy? Trong mắt con còn có người lớn hai nhà Lý Triệu nữa không?”
“Có phải con đã không định nhận người mẹ này rồi không, đúng rồi, mẹ Diệp Quân Lâm mới là mẹ con, mẹ đây thì tính là cái gì?”
Triệu Nhã Lan cực kỳ tức giận, xém chút thì đập luôn cả điện thoại di động.
Lý Tử Nhiễm nói: “Mẹ, bây giờ con có thể tự quyết định việc của mình. Nên cần thương lượng con nhất định sẽ thương lượng với mọi người, còn việc con có thể tự mình làm chủ được thì tự con sẽ sắp xếp.”
“Chuyện cưới xin lớn như thế mà con đòi làm chủ? Huống chi tất cả chúng ta đều không đồng ý cho con gả lại cho Diệp Quân Lâm!”
“Hơn nữa, lời ông bà ngoại con cũng không thèm nghe nữa rồi hả? Hôn sự của con, họ sẽ thay con làm chủ!”
Triệu Nhã Lan liên tục đặt câu hỏi.
“Mẹ, dựa vào cái gì mà chuyện của con đều phải để mọi người làm chủ chứ! Con biết bố mẹ sợ ông bà ngoại, nhưng chuyện của chúng con không cần họ toàn quyền làm chủ đâu. Huống chi, hiện tại con đã có được vốn mạnh mẽ, sẽ không để cho người khác lung lay nữa.”
Lý Tử Nhiễm nói.
“Con vẫn nên nhanh chóng trở về nói chuyện chút đi! Bằng không ông ngoại con sẽ đi tìm con!”
Bị bức tới mức bất đắc dĩ, Lý Tử Nhiễm và Diệp Quân Lâm chỉ có thể trở về Triệu gia.
Trong phòng nghị sự, bầu không khí bị áp lực.
Mọi người đều có một khuôn mặt âm trầm.
“Quỳ xuống!”
Ngô Mộc Lan lạnh lùng nói.
“Bà có ý gì?”
Lý Tử Nhiễm hỏi.
“Bà bảo cháu quỳ xuống! Nghe không hiểu sao? Còn cậu nữa, cũng phải quỳ xuống!”
Ngô Mộc Lan gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Quân Lâm.
“Tại sao phải quỳ? Cũng phải có một lý do chứ?”
Diệp Quân Lâm nói.
“Lý Tử Nhiễm cháu làm ra chuyện gì còn không biết sai sao? Chuyện hôn nhân đại sự như vậy sao cháu có thể tự mình quyết định? Hơn nữa còn lén định ngày cưới nữa, ngay cả chúng ta cũng không biết, ngay cả cha mẹ cháu cũng không biết!”
Ngô Mộc Lan tức giận đến mức người run rẩy.
Lý Tử Nhiễm cười cười: “Chuyện này à, tự cháu có thể làm chủ, không cần phiền tới những người lớn các người, đến lúc đó mọi người tới tham gia hôn lễ là được.”
“Đánh rắm! Chuyện này cháu đã được chúng ta đồng ý chưa?”
Ngô Mộc Lan hiếm thấy nói tục.
“Vậy bà ngoại, cháu cũng nói cho mọi người biết, hôn sự của cháu, cháu phải làm chủ!”
Lý Tử Nhiễm đối chọi gay gắt.
“Vậy cháu cũng phải có cái bản lĩnh này đã chứ?
Ngô Mộc Lan hừ lạnh một tiếng.
“Cháu có chứ, cháu của hiện tại, hai nhà Lý Triệu đã không thể kiểm soát cháu nữa rồi. Các người tự xem đi!”
Lý Tử Nhiễm ném tài liệu cho Ngô Mộc Lan.
Mấy người Ngô Mộc Lan nhận lấy, xem, chấn động.
“Cái gì?” Tử Nhiễm, cháu đã có giá trị này rồi sao?”
Ngô Mộc Lan chấn động.
“Đúng, hiện tại cháu có thể làm chuyện của chính mình rồi chứ?”
Lý Tử Nhiễm hỏi.
Mọi người sinh ra một tia chần chừ.
“Lại nói cho mọi người một tin tức, cháu đã mang thai con của Quân Lâm! Lần này dù thế nào, các người cũng không thể chia rẽ chúng cháu được!”
“Phụt!”
“Cái gì?”
Mọi người sắp ói ra máu.
Sấm sét trong ngày nắng!
Ước chừng khoảng mười phút.
Mọi người mới bình tĩnh lại, cũng chỉ có thể tiếp nhận sự thật này.
“Ài, tạo nghiệt mà!
Lý Văn Uyên thở dài.
Lúc này Ngô Mộc Lan nhìn Diệp Quân Lâm một cái nói: “Đám cưới các người nghe nói đủ long trọng nhỉ! Tôi có một điều kiện...”
“Mẹ cậu ta không được tham dự đám cưới! Triệu gia tôi không thể bị mất mặt!”