Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1078: Lễ Nghi Cao Nhất Nhận Ngài Về Diệp Gia

Mặc dù đối mặt với loại tình huống này, Vân lão và mấy người còn lại đều là vẻ mặt cao ngạo.

Dù sao bọn họ là người của Kinh Thành Diệp tộc.

Trong xương mang theo cao ngạo.

Ai dám bắt bọn họ?

Muốn chết à?!

“Quản các người là ai? Bắt!!!”

Ra lệnh một tiếng, những cao thủ Bách Thú Doanh và Tử Kim Vệ lập tức đánh tới.

Mặc dù đám Vân lão cũng đều là cao thủ, nhưng không chịu nổi với nhiều người như thế.

Rất nhanh, toàn bộ bị ép đến trên mặt đất.

“Ta là Diệp Vân người hầu thϊếp thân người thừa kế diệp Kinh Thành Diệp gia - Diệp Lăng Thiên, các ngươi dám bắt ta? Biết mình mắc phải sai lầm lớn không hả?”

“Mau thả ta ra, nếu không... Các ngươi chết như thế nào cũng không biết!”

Vân lão còn vọng tưởng dùng thân phận hù dọa người khác.

“Bốp!”

Trả lời lão là một cước, hung hăng đá vào trên mặt lão.

“Tôi mặc kệ ông là Diệp gia nào!”

Lệnh mà Tử Kim Vệ và Bách Thú Doanh nhận được là bảo vệ Côn Lôn Chiến Thần.

Gia tộc gì cũng sẽ không đặt ở trong mắt.

Nhất lại là kẻ muốn ám sát Côn Lôn Chiến Thần.

“Các ngươi rốt cuộc là người nào?” Diệp Vân khó hiểu.

Lẽ nào đám người này cũng có quan hệ với Diệp Quân Lâm?

Rất nhanh, bọn họ bị dẫn tới trong kho hàng cũ nát.

Diệp Vân thấy được những cao thủ trước đó lão ta phái đi ra ngoài, toàn bộ bị trói ở chỗ này.

Ai nấy đều mặt mũi sưng phù.

Hiển nhiên vừa rồi bọn họ đã bị đánh bại toàn bộ.

Rốt cuộc là người nào?

Diệp Vân quan sát, những người này nghiêm chỉnh huấn luyện, trang phục thống nhất, sẽ không phải là......

Lão ta nghĩ tới một loại khả năng.

Sợ đến độ mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.

Lúc này cửa kho hàng bị đẩy ra, một bóng người đi tới.

Diệp Vân sao lại cảm giác người đó có chút quen thuộc...

Cho đến khi người đó đến gần, Diệp Vân sợ đến suýt chút nữa hồn thoát khỏi xác.

Vậy mà là Diệp Quân Lâm!!!

Tất cả mọi chuyện ban nãy đều là anh làm ư?

Quá vô lý!?

“Ngươi...... Ngươi ngươi ngươi...” Vân lão kinh ngạc nói không ra lời.

“Ông đang hiếu kỳ thân phận của tôi à? Haha.”

“Bọn họ đều là thuộc hạ của tôi, Giang Hải bách đại hào môn buổi chiều ngăn lại các ông tất cả đều là người của tôi.”

“Ngoài ra hơn năm trăm cao thủ biến mất mà ông thuê trên dark web cũng là tôi làm.”

Nghe được Diệp Quân Lâm nói xong những lời này, Vân lão chỉ cảm thấy sét đánh ngang tai.

Thằng “con hoang” này sao kinh khủng như vậy?

Anh hiện tại tột cùng đã đến trình độ nào?

Cũng đúng!

Dù nói anh là con hoang, thế nhưng trên người anh thủy chung chảy xuôi một nửa huyết mạch cao quý của Diệp gia kia mà!

Người như vậy thành tựu có thể thấp sao?

“Quân Lâm thiếu gia thật sự quá giỏi! Chúng tôi chẳng ai nghĩ tới ngài sẽ có thành tựu như vậy a! Thân làm hầu như tôi đây thực sự là vui mừng a!” Vân lão đột nhiên đổi giọng.

“Đúng vậy, Quân Lâm thiếu gia lại có thành tựu như vậy, chúng hầu rất vui vẻ! Hận không thể lập tức báo tin tức này cho Lăng Thiên thiếu gia và với gia chủ Diệp Cuồng Lan!”

Đám người hầu khác cũng nhao nhao lên tiếng.

Nụ cười bên khóe môi Diệp Quân Lâm càng thêm sâu: “Ồ? Có ý gì?”

Anh nào không hiểu ý tứ những kẻ này.

Vân lão lập tức giải thích: “Quân Lâm thiếu gia ngài nghe tôi giải thích, trước kia gia tộc nhằm vào ngài, là bởi vì gia tộc không biết, chỉ cho rằng ngài là người thường vô tích sự, người như vậy gia tộc tự nhiên sẽ không thuận mắt.

Nhưng không ngờ tới, Quân Lâm thiếu gia ngài mang cho chúng tôi vui mừng quá lớn! Với năng lực của ngài bây giờ, đến cả Diệp gia cũng không có mấy ai có thể so sánh được với ngài!”

“Chỉ cần tôi nói tin tức này cho Lăng Thiên thiếu gia và Diệp Cuồng Lan gia chủ, các ngài ấy nhất định sẽ lấy lễ nghi tối cao của Diệp gia nghênh tiếp ngài trở về Diệp gia!”

“Đón tôi trở về Diệp gia? Bọn họ xứng sao? Một Diệp gia nho nhỏ cũng có tư cách?”