“Làm sao có thể? Dù anh ta có là Côn Lôn Chiến Thần thì như thế nào? Cũng không lay động được Kinh Thành Diệp tộc có mấy nghìn năm căn cơ!”
Mấy người Diệp Hiểu Long tất nhiên không tin.
“Vậy các con cứ chờ xem đi!”
Vân lão bên đầu điện thoại kia, lúc này đang ở phương Bắc.
Lão ta vẻ mặt âm trầm.
“Phế vật, hết thảy đều là phế vật! Đến một thằng con hoang cũng không gϊếŧ được, còn có tư cách nào làm người Diệp tộc?” Vân lão giận dữ nói.
“Đúng vậy, Hoa Hạ Diệp tộc nhiều chi nhánh chi thứ như vậy, nhưng không có một nhánh nào có thể sử dụng ra trò. Tất cả đều là phế vật! Ngoại trừ họ Diệp, bọn chúng có chỗ nào xứng với Diệp tộc?”
Mấy người cũng tức giận mắng.
“Vân lão, kế tiếp chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Truyền lời của Diệp Quân Lâm đến Lăng Thiên thiếu gia ư?” Có người hỏi.
“Không được! Loại chuyện như vậy tuyệt đối không thể ảnh hưởng đến Lăng Thiên thiếu gia! Chúng ta phải lặng lẽ xử lý thỏa đáng thôi!”Vân lão trầm giọng nói.
“Cũng đúng, sắp sửa là đến lễ bàn giao gia chủ kế tiếp. Lăng Thiên thiếu gia sắp trở thành gia chủ tôn quý vô thượng Diệp tộc rồi. Nếu như lúc này chuyện của ả tiện nhân và thằng tiện chủng kia truyền ra, sẽ rất ảnh hưởng."
“Lăng Thiên thiếu gia trở thành tân chủ nhân của Kinh Thành Diệp tộc, chúng ta về sau chính là người hầu có địa vị, thân phận cao nhất Diệp tộc! Cái này cũng liên quan đến tương lai của chúng ta!” Những người khác phân tích nói.
Trong tròng mắt Vân lão lóe sáng: “Đúng! Không sai! Chúng ta làm người hầu, phải bảo vệ Lăng Thiên thiếu gia ngồi lên vị trí gia chủ. Kẻ nào cản trở liền gϊếŧ kẻ đó! Diệp Quân Lâm, gϊếŧ! Chu Oánh Oánh, gϊếŧ!”
“Còn gϊếŧ như thế nào, tôi có cách......”
Vân lão nhếch miệng lên một độ cung tàn nhẫn.
Diệp Lăng Thiên đã khát vọng chủ vị từ lâu.
Ông ta đã từng nói vì leo lên vị trí gia chủ, có thể buông bỏ tất cả, có thể không từ thủ đoạn.
Cho nên vứt bỏ mẹ con Chu Oánh Oánh và Diệp Quân Lâm, với ông ta mà nói không có chút đáng kể nào.
So sánh với vị trí gia chủ Diệp tộc này, mẹ con Chu Oánh Oánh quả thực không đáng một đồng.
Đúng lúc này, Vân lão nhận được một cuộc gọi.
Là con trai trên danh nghĩa của Diệp Lăng Thiên - Diệp Thần.
Là đứa con sau khi Diệp Lăng Thiên vứt bỏ mẹ con Diệp Quân Lâm, trở lại Kinh Thành cưới vợ sinh ra.
Đám người hầu Vân lão là nhìn Diệp Thần lớn lên.
Biết hắn là kẻ hung ác.
Diệp Lăng Thiên đã quá vô tình hung ác.
Nhưng Diệp Thần so với Diệp Lăng Thiên còn nguy hiểm hơn mấy chục lần.
Tương lai nhất định là kiêu hùng nhất phương!
“Vân lão, chuyện tôi đã biết hết. Bố tiếp nhận chức vụ gia chủ, giờ phút này rất quan trọng, hai người đó xuất hiện, các ông biết có ý nghĩa như thế nào nhỉ!?” Diệp Thần lạnh lùng nói.
“Thần thiếu gia bọn tôi hiểu! Nhất định sẽ gϊếŧ chết anh trai Diệp Quân Lâm của thiếu gia và mẹ của hắn!”
Vân lão trong chốc lát nhanh miệng, nói sai xưng hô.
“Hắn chỉ là một thằng con hoang, có tư cách gì làm anh tôi? Hắn xứng sao? Rất nhanh tôi sẽ trở thành người thừa kế đệ nhất thế gia Hoa Hạ! Hắn có tư cách sao? Một thằng con hoang phế vật mà thôi!”
“Tôi nói cho các ông biết, Diệp Thần tôi không có người anh như vậy! Trên đời này, cha tôi ngoại trừ tôi, không có người con trai khác!”
“Gϊếŧ, nhất định phải gϊếŧ chết đôi mẹ con tiện chủng đó cho tôi! Tuyệt đối không thể giữ bọn chúng lại!”
Bên đầu điện thoại kia Diệp Thần liên tục hét lên.
Một câu nói của Vân lão triệt để chọc giận hắn.
Hắn thấy, gọi Diệp Quân Lâm là anh của hắn, chính là một sỉ nhục lớn.
Trên người hắn chảy xuôi là huyết mạch cao quý nhất Hoa Hạ.
Diệp Quân Lâm chỉ là một thằng con hoang tạp chủng, huyết mạch trên người vẩn đυ.c không chịu nổi, thấp kém ti tiện.
Làm sao có thể đánh đồng với hắn chứ?
“Không cho mẹ con bọn chúng biến mất, tôi cho các ông biến mất!” Diệp Thần trầm giọng nói.