“Diệp Trấn Lân?” Một thanh âm già nua lạnh băng vang lên.
Nghe vậy, Diệp Trấn Lân biến sắc, cung kính nói: “Vân lão...... Là tôi......”
Nhìn vẻ mặt Diệp Trấn Lân, hiển nhiên đối phương có vị trí cực cao.
Kỳ thực gọi điện thoại cho anh cũng không phải là nhóm bề trên của Kinh Thành Diệp tộc.
Mà là một người hầu......
Người hầu cao hơn Diệp Xung Cao một cấp đẳng cấp.
Vân lão Kinh Thành Diệp tộc là người hầu từ khi bố Diệp Quân Lâm - Diệp Lăng Thiên sinh ra đã sắp xếp bên cạnh bảo vệ.
Có thể nói, Vân lão phụ trách Diệp Lăng Thiên tất cả.
Không chỉ là bảo vệ an nguy của Diệp Lăng Thiên, còn có mấy chuyện tạp vụ đều là lão phụ trách.
Cho nên người hầu Vân lão này ở trong Diệp tộc sở hữu địa vị không tầm thường, dù cho Thiên phủ Diệp gia đứng đầu cũng phải ngẩng mặt nhìn lên.
Bởi vì, cái này căn bản không phải là một cấp bậc.
Kinh Thành Diệp tộc thật sự quá mạnh mẽ.
Một người hầu cũng có thể hiệu lệnh cả người đứng đầu Hoàng tộc.
“Chuyện thế nào rồi? Hẳn là xử lý sạch sẽ rồi nhỉ!?”
Hiển nhiên Vân lão đã biết được chuyện Diệp Quân Lâm và Chu Oánh Oánh rồi.
Dù cho không ai thông báo.
Vốn Kinh Thành Diệp tộc cường đại, sớm muộn gì họ cũng đều sẽ biết.
“Cái này......” Diệp Trấn Lân hơi lưỡng lự.
Giọng nói Vân lão lập tức thay đổi: “cái gì? Lẽ nào thất bại? Diệp Trấn Lân ông đường đường là Thiên Phủ Hoàng tộc, không làm gì được một đứa con hoang? Thực sự là làm cho tôi quá thất vọng rồi, làm cho Diệp tộc quá thất vọng! Các ông đám phế vật này để làm gì? Ngày nào cũng làm mất mặt Diệp tộc!”
Nghe được Vân lão răn dạy như vậy, Diệp Trấn Lân cũng khó chịu cực độ.
Nhưng mẹ nó đó là Côn Lôn Chiến Thần đấy!
Tôi có mấy cái đầu để gϊếŧ ngài ấy chứ?
“Làm sao? Ông không phục?”
“Không phục có ích gì? Ngay cả một thằng con hoang cũng không gϊếŧ được! Các ông chính là một đám phế vật!” Vân lão giận dữ nói.
“Hừ, tôi không gϊếŧ được cậu ta là có nguyên nhân, không có nghĩa là Thiên Phủ Diệp gia chúng tôi yếu! Không phải là phế vật trong miệng ông!” Diệp Trấn Lân cũng tức giận nói.
Vân lão vui vẻ: “Được, vậy ông nói thử nguyên nhân là gì xem?”
“Chuyện này vốn không liên quan đến tôi, tôi không muốn ra tay giải quyết, có thể chứ?”Diệp Trấn Lân hừ lạnh nói.
“Chỉ là lý do của phế vật mà thôi! Kế tiếp, tôi sẽ thay thế Lăng Thiên thiếu gia xuất thủ! Để cho ông nhìn con tiện nhân kia cùng tiện chủng chết như thế nào.” Vân lão giận dữ nói.
Diệp Trấn Lân cười cười nói: “Tôi thay Diệp Quân Lâm nhắn nhủ cho Diệp Lăng Thiên một câu -- cậu ấy và mẹ cậu ấy sống rất tốt, nói không chừng một ngày nào đó sẽ đến Diệp gia, bảo các người chờ đấy!”
Diệp Trấn Lân hiểu, ở trong mắt Kinh Thành Diệp tộc, bọn họ những chi thứ chi nhánh không khác nhau gì con chó cả.
Đến một thằng hầu cũng có thể sỉ nhục lão.
Cho nên Diệp Trấn Lân thật ra lại muốn thấy được cảnh tượng Diệp Quân Lâm đại náo Kinh Thành Diệp tộc.
“Cái gì? Thằng tiện chủng kia thật sự đã nói như thế?” Vân lão sau khi nghe được, giận điên.
Lập tức, lão ta nói: “Diệp Trấn Lân ông vậy mà lại thay một đứa con hoang truyền lời? Ông thật sự làm vậy ư? Ông ném sạch hết thể diện Diệp thị mạch chính của chúng tôi, ông thực sự không bằng một con chó trông cửa Diệp gia!”
“Vậy ông cứ mạnh miệng đi!! Tôi ngược lại muốn nhìn thử ông gϊếŧ chết cậu ấy thế nào!”
Bị Vân lão nhục nhã như vậy, Diệp Trấn Lân càng không thể nói cho lão ta biết chuyện Diệp Quân Lâm.
“Diệp Trấn Lân tên phế vật này chờ xem! Chờ tôi báo thù cho thiếu gia và gia chủ xong, tuyệt đối sẽ trục xuất Thiên phủ Diệp gia ra khỏi dòng họ Diệp thị!” Vân lão tức giận cúp điện thoại.
“Thực sự là khinh người quá đáng!”
Diệp Trấn Lân nín tức cành hông, hung hăng đập điện thoại xuống đất.
Diệp Trấn Lân nhìn về phía nơi xa, thản nhiên nói: “Ta làm sao mơ hồ cảm thấy - cậu ấy có thể gϊếŧ chết Kinh Thành Diệp tộc thế nhỉ?”