Chu Nam Yên vẻ mặt vẫn kiên định như trước: “Tôi đã nói rồi, anh tôi, các người không xứng để kɧıêυ ҡɧí©ɧ!”
“Tốt tốt, rất nhanh, tôi sẽ đưa đầu anh cô tới!” Diệp Xung cười cười nói.
Vốn dĩ hắn định tối nay tiêu diệt tộc Chu gia.
Nhưng Chu Nam Yên xuất hiện, làm cho hắn thay đổi quyết định.
Hắn muốn cho cô gái nhỏ không rành thế sự thấy hắn thật sự lợi hại, Diệp gia khủng bố đến mức nào.
Ở trước Hoa Hạ đệ nhất thế gia, anh của cô không chịu nổi một kích thế nào.
Khi Diệp Xung đi tới sơn trang Thanh Long - chỗ ở của Tam Đại Ông Trùm, lại phát hiện nơi đây đang tổ chức tang lễ.
Sau khi hiểu rõ.
Trong tròng mắt Diệp Xung bắn ra hai vệt ánh sáng lạnh lẽo: “Cái gì? Tên tiện chủng do Chu Oánh Oánh sinh hạ kia làm?”
“Còn ở trong khách sạn Hòa Bình, ngay trước mặt Gia Cát Thanh gϊếŧ chết Thẩm Nho Sinh?”
“Đúng vậy, hắn quá kiêu ngạo, cũng quá mạnh mẽ!”
“Chúng ta và Gia Cát Thanh đang thương lượng làm sao diệt trừ hắn......”Tam Đại Ông Trùm khóc không ra nước mắt.
Tuy là Tam Đại Ông Trùm và Gia Cát Thanh ở trong mắt Diệp Xung không đáng giá nhắc tới, hắn hơn 20 năm trước đã trấn áp qua một lần.
Nhưng dù sao cũng là sự tồn tại mạnh nhất ở Hoa Hải.
Một tên cô nhi tiện chủng lại làm được tất cả?
Có làm gì anh cũng không khϊếp sợ.
“Haizz, trên người chung quy chảy xuôi một nửa huyết mạch cao quý của Kinh Thành Diệp gia mà, mặc dù là một tiện chủng, nhưng không có nghĩa là hắn yếu đuối!”
Diệp Xung quy kết sự cường đại của Diệp Quân Lâm là vì có huyết mạch cao quý của Diệp gia gia trì.
Hủy bỏ nỗ lực Diệp Quân Lâm.
“Trách không được bất phàm như thế, nếu như cho hắn thêm chút tài nguyên, khả năng sẽ lợi hại hơn.” Tam Đại Ông Trùm kinh ngạc nói.
“Ừ, không sai! Nếu như tùy ý để hắn tiếp tục phát triển tiếp như vậy, tương lai nhất định là một đại tai họa ngầm, mang đến đầy đủ uy hϊếp cho Diệp gia!”
“Cho nên, thằng đó tôi sẽ tự mình gϊếŧ!” Diệp Xung trong tròng mắt bắn ra từng đạo hàn mang.
Lúc đầu hắn định phái Tam Đại Ông Trùm trừ khử Diệp Quân Lâm.
Hắn tự mình xuất thủ đi gϊếŧ, không khỏi quá mất thân phận.
Dù cho hắn chỉ là kẻ hầu, nhưng hắn cũng là cao quý không gì sánh được.
Tiện chủng kia không có tư cách để "được" hắn gϊếŧ.
Chỉ là nghe được Diệp Quân Lâm mạnh mẽ như vậy, hắn thật ra có chút hứng thú.
Xóa bỏ một thiên tài, cũng là một chuyện rất có cảm giác thành tựu.
“Có đại nhân ngài tự mình xuất thủ, thằng ôn kia nhất định khó thoát chết!”
“Chúng tôi lập tức tuần tra hành tung của tiện chủng kia, hắn đang ở Kim Lăng.”
Tam Đại Ông Trùm lộ ra nụ cười.
Mối thù của Thẩm Nho Sinh rốt cục đã báo được.
Đêm nay, Chu Oánh Oánh mơ thấy một cơn ác mộng một cái đáng sợ.
Tên hầu Diệp Xung đã từng ép tới toàn bộ Hoa Hải không ngốc đầu lên được tự mình đến gϊếŧ bà và Diệp Quân Lâm.
“Phụt!”
Trong mộng, bà tận mắt thấy Diệp Quân Lâm bị một đao xuyên thủng thân thể.
“Hồng hộc......”
Chu Oánh Oánh bị dọa đến giật mình tỉnh lại.
Khi cô mở cửa sổ ra thông khí, lại phát hiện đây không phải là mộng.
Đây là thật!
Diệp Xung tới thật!