Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1008: Chúng Mày Thường Xuyên Đánh Bà Ấy?

Bà biết đám người kia thời thời khắc khắc đều đang chăm chú dán mắt vào mình.

Ba người Diệp Quân Lâm tới, rất nhanh sẽ bị phát hiện.

“Đi đi!”

Chu Oánh Oánh thậm chí muốn đẩy Diệp Quân Lâm đi.

“Leng keng......”

Nhưng vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng cửa kêu.

Sắc mặt Chu Oánh Oánh đại biến.

“Không hay rồi, bọn họ tới rồi!” Mặt Chu Oánh Oánh trắng bệch như tờ giấy.

“Không sợ chết đúng không? Trong nhà lại có người đến đúng không?”

“Bà đã quên quy tắc rồi đúng không? Cũng dám mang người ngoài vào?”

Bên ngoài truyền đến tiếng nói âm dương quái khí.

Diệp Quân Lâm thấy mẹ mình sợ hãi, cũng biết bình thường bị bắt nạt không ít.

“Làm sao bây giờ a?”

Chu Oánh Oánh sốt ruột như kiến trên chảo nóng.

“Mẹ, mẹ không cần phải sợ, tất cả có con ở đây.”

“Đi, chúng ta đi ra xem một chút.”

Mấy người Diệp Quân Lâm đi ra sân, chỉ thấy vài tên thanh niên du côn đi tới, vẻ mặt hung hăng.

“Mụ già chết tiệt kia! Bà thực sự dám dẫn người vào nhà mình? Bà là muốn bị đánh đúng không?” Một tên cầm đầu cười lạnh nói.

Chu Oánh Oánh sợ đến độ tránh né phía sau Diệp Quân Lâm.

Trong nháy mắt, Diệp Quân Lâm liền nổi cơn lôi đình. Anh hỏi: “Chúng may rất hay đánh bà ấy?”

“Đúng vậy, một con mụ hạ tiện đáng chết, đánh mụ ta thì làm sao?” Vài tên thanh niên cười ha hả.

Nhưng bọn họ không có chú ý tới Diệp Quân Lâm đã nổi giận.

“Nè mụ kia! Mau qua đây quỳ xuống! Bà đã phá quy tắc rồi! Đánh bà hai mươi gậy!” Thanh niên hô.

Chu Oánh Oánh càng sợ, thân thể đều run rẩy.

Hiển nhiên đã bị đánh không ít lần.

Cơ thể bà vốn đã ốm yếu, nào chịu được bọn chúng tra tấn chứ.

“Bà còn dám tránh? Xem tôi có bắt được bà không!”

Thanh niên khí thế hung hăng đi tới trước mặt Diệp Quân Lâm, muốn kéo Chu Oánh Oánh ra ngoài.

“Bốp!”

Nhưng là một bàn tay vô cùng mạnh mẽ giữ lại cổ tay của hắn.

Tựa như cái kẹp Ê-tô, hắn không cách nào rút ra được.

“Mày......”

Thanh niên ngẩng đầu nhìn Diệp Quân Lâm tức giận nói: “Mau cút ra cho ông mày! Nếu không... ngay cả mày, ông mày cũng đánh!”

“Phịch!”

Trong con ngươi Diệp Quân Lâm hiện lên tia sáng lạnh lẽo, vung chân lên một cước đá bay thanh niên ra ngoài.

“Phịch!”

Sau khi rơi xuống, trong miệng hắn hộc ra ngụm máu.

“Đánh, đánh chết cho tao!”

Mấy người khác lập tức vọt tới.

Vũ Tiêu nhảy một bước xa qua, ba đấm hai đạp đã giải quyết xong đám người này.

Chu Oánh Oánh nhìn đến ngây người.

Con trai và cô gái này lợi hại như vậy?

Mấy tên kia lồm cồm bò dậy, uy hϊếp: “Chu Oánh Oánh giỏi lắm, mụ đây là tìm giúp đỡ muốn rời khỏi Trấn Giang đúng không? Được, vậy bà chờ đấy! Có thể bước ra Trấn Giang nửa bước coi như tôi thua!”

“Không phải...... Tôi không có...... tôi sẽ không rời khỏi Trấn Giang......” Chu Oánh Oánh vội vã phủ nhận.

“Sự thực đã đặt ngay trước mắt, bà còn chối làm cái gì? Chờ cho tôi!!”

Mấy tên đó lập tức chạy đi, đi tìm viện binh rồi.