“Được, chị Chu mau đi đi!! Nhiều năm như vậy, chị cũng cực khổ rồi!” Tổ trưởng nói.
Diệp Quân Lâm nhìn tổ trưởng thật sâu.
Rất biết ơn.
“Mẹ, chúng ta đi thôi!”
Diệp Quân Lâm đỡ Chu Oánh Oánh, đi về tiểu viện.
Lý Tử Nhiễm cùng Vũ Tiêu cũng đến.
Nhìn thấy cô gái xinh đẹp, vẻ mặt Chu Oánh Oánh vô cùng kinh ngạc.
“Mẹ, đây là vợ của con trai mẹ -- Lý Tử Nhiễm.” Diệp Quân Lâm cười giới thiệu.
“A...... Mẹ ơi...... mẹ đã chịu khổ rồi!” Lý Tử Nhiễm khóc đến cặp mắt hồng hồng.
Sau khi giới thiệu sơ lược Vũ Tiêu.
Mọi người cùng nhau về tiểu viện.
Xấp xỉ ba mươi năm, Chu Oánh Oánh vẫn mơ ước có một ngày được gặp con trai của mình.
Dù cho phải trả giá bằng cái chết bà vẫn nguyện ý.
Bà hiểu, bà vĩnh viễn không thể ra Trấn Giang thành một bước.
Trên đời này ai cũng sẽ không tìm được bà.
Gặp được con trai chỉ là một hy vọng xa vời, tuyệt đối không thể thực hiện.
Nhưng bà chẳng thể nào ngờ đến, nguyện vọng ấy ngày hôm nay lại thành sự thật.
Con trai của mình xuất hiện, còn mang theo con dâu.
Dọc theo đường đi, Chu Oánh Oánh đều khóc.
Chỉ có điều, đều là nước mắt hạnh phúc.
“Con trai, làm sao ...... con.... con tìm được nơi này?”
Chu Oánh Oánh rất hiếu kỳ, theo lý thuyết Diệp gia hẳn là xóa sạch tất cả tin tức về bà.
“Con sai người nghe ngóng!” Diệp Quân Lâm nói rằng.
Dọc theo đường đi Chu Oánh Oánh hỏi lung tung này kia.
Nhìn thấy con trai, phảng phất nói không hết lời.
Trở lại trong viện, chứng kiến bia đá kia, sắc mặt Chu Oánh Oánh bỗng thay đổi: “Con trai, con...... con đừng để ý......”
Nói rồi, Chu Oánh Oánh còn dùng thân thể chặn chữ trên mộ bia.
Diệp Quân Lâm nói: “Mẹ, mẹ đừng chặn, chuyện đã xảy ra ta đều đã biết. Phía trên viết là tên con!”
Sắc mặt Chu Oánh Oánh liền sụp xuống.
Với bà, Diệp Quân Lâm biết quá nhiều không tốt.
Đi tới căn phòng nhỏ, Chu Oánh Oánh còn định đi rửa trái cây.
Lại bị Lý Tử Nhiễm cản lại.
“Mẹ, việc này sao có thể để mẹ làm chứ!”
Chu Oánh Oánh nhìn Lý Tử Nhiễm, mừng đến chảy nước mắt: “Con trai, mẹ thực sự rất vui! Nguyện vọng nửa đời sau của mẹ đã thành hiện thực! Con còn tìm được cô vợ đẹp mắt hiếu thuận hiền lành như vậy! Mẹ cả đời này không còn tiếc nuối nào nữa!”
“Mẹ, sau này con sẽ sẽ để mẹ hưởng thụ cuộc sống! Con sẽ làm mẹ trở thành người mẹ hạnh phúc nhất trên thế giới này!” Diệp Quân Lâm nắm thật chặt tay Chu Oánh Oánh.
“Con tới thăm mẹ, mẹ đã thỏa mãn!” Chu Oánh Oánh cười nói.
“Mẹ, con hỏi mẹ, mẹ có nghĩ qua chuyện rời đi không?” Diệp Quân Lâm hỏi.
“Không thể rời đi! Con không thấy bia mộ dựng trước cửa sao? Nếu mẹ bước ra một bước, bọn họ sẽ gϊếŧ con.”
Diệp Quân Lâm tiếp tục hỏi: “Mẹ, bọn họ dựa vào khối bia mộ này để giam cầm mẹ sao?”
“Không phải, còn có người luôn theo dõi mẹ sát sao! Bọn họ tuyệt không cho phép mẹ bước ra Trấn Giang thành một bước!”