Rất nhanh, Chu Đông Phương dẫn người đi ra.
Diệp Quân Lâm đã ở phía sau.
Anh ngược lại muốn nhìn một chút Thẩm Nho Sinh trông như thế nào.
Nhìn thấy đoàn người đen thùi lùi bên ngoài, trong lòng từ trên xuống dưới nhà họ Chu rất khϊếp sợ.
Nếu như không có Diệp Quân Lâm, Chu gia ngày hôm nay tuyệt đối sẽ làm trái hồng mềm bị bóp nát.
Thẩm Nho Sinh dẫn theo đám người như vậy quá dọa người!
“Chu Đông Phương xem chuyện tốt ông làm đi!” Thẩm Nho Sinh thấy Chu Đông Phương, không khỏi hét lớn.
Chu Đông Phương cười hỏi: “Nho Sinh, tôi làm cái gì cơ?”
“Đừng có gọi thân thiết như vậy, ông không có tư cách gọi tôi như vậy! Tôi hỏi ông, con trai tôi là chuyện gì xảy ra?” Thẩm Nho Sinh giận dữ nói.
Chu Đông Phương cười cười: “Thẩm công tử không biết giữ miệng, nhục mạ người khác thì bị dạy dỗ thôi! Xem ra sau này Thẩm tiên sinh phải cần dạy dỗ nhiều thêm! Nếu cậu không dạy được Thẩm công tử thì ở bên ngoài sẽ có người thay cậu dạy dỗ!”
Thẩm Nho Sinh tức điên rồi: “Hỗn xược! Con tôi, tôi và bố cho tới bây giờ cũng không nỡ đánh đập nó! Há để cho người dưng nước lã động đến một đầu ngón tay của nó?”
“Chu Đông Phương ông gan to đấy! Cũng dám dạy con trai tôi?”
Nụ cười nơi khóe môi Chu Đông Phương càng thêm sâu: “Xin lỗi, không phải tôi dạy, nó mắng phải người không nên mắng, là người khác dạy nó.”
“Diệp Quân Lâm chứ gì? Bảo thằng đó đi ra đây!” Thẩm Nho Sinh giận dữ nói.
“Tôi ở chỗ này.” Diệp Quân Lâm nhìn Thẩm Nho Sinh.
Trong nháy mắt Thẩm Nho Sinh chứng kiến Diệp Quân Lâm suýt chút nữa tức điên rồi.
Đây chính là con trai của ả tiện nhân kia?
Thẩm Nho Sinh mạnh mẽ ngăn chặn lửa giận trong lòng, hắn cười lạnh nói: “Cái gì thế kia? Chu gia ông cũng dám đón con trai của Chu Oánh Oánh trở về? Đây coi như là thừa nhận thân phận ư?”
Chu Đông Phương không dám tùy tiện trả lời.
Ông ta nhìn về phía Diệp Quân Lâm.
Diệp Quân Lâm gật đầu.
Kỳ thực anh thừa nhận mối quan hệ mẹ con với Chu Oánh Oánh.
“Đúng vậy, nếu đã tới Chu gia, chính là thừa nhận quan hệ. Đây là con trai của Oánh Oánh con gái tôi!” Chu Đông Phương trả lời rất kiên định.
Thẩm Nho Sinh đỏ mắt hỏi: “Ông đón nó về về thừa nhận thân phận, rõ ràng chính là muốn sỉ nhục tôi???”
Chu Đông Phương cười ha ha: “Liên quan gì tới cậu? Cậu có quan hệ gì với thằng bé này sao?”
“Trước đây Chu Oánh Oánh đã có thân phận là vị hôn thê của tôi, lại sinh đứa con hoang cho thằng đàn ông khác! Thẩm Nho Sinh tôi còn gì là thể diện! Con tiện nhân kia đem đến sỉ nhục cho tôi đã đủ rồi! Chu gia ông bây giờ còn muốn nhục nhã tôi sao?” Thẩm Nho Sinh gầm hét lên.
“Vị hôn thê của cậu? Nếu không phải là cậu khi đó coi trọng Oánh Oánh, bức bách tôi gả con bé cho cậu, thì con bé là vị hôn thê của cậu sao?” Chu Đông Phương không chút nào nhượng bộ.
“Được lắm, ông lợi hại! Chu Đông Phương tôi bội phục ông!”
“Nhưng ông sẽ không sợ vị ấy trách tội sao? Trước đây bọn họ đã bảo Chu gia đoạn tuyệt tất cả quan hệ với Chu Oánh Oánh cùng với tiện chủng trong bụng ả!!!”
“Bây giờ ông làm như vậy, không sợ bọn họ biết ư?”