Vừa vặn Diệp Quân Lâm đứng ở trước cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
Từ trên xuống dưới nhà họ Chu đều bị dọa sợ.
Thẩm Triết Lâm thực sự không biết trời cao đất rộng a.
Cũng dám gọi vị này là tiện chủng?
Còn ngay trước mặt!
Cái này thì đến ông nội Ngọc Hoàng cũng không cứu được.
Chu Nam Yên ở bên tai Diệp Quân Lâm nhỏ giọng nói: “Anh, đây là con trai Trầm Thẩm Lâm của Thẩm Nho Sinh.”
Sau khi biết thân phận, con ngươi Diệp Quân Lâm bắn ra từng ánh sắc lạnh, lạnh lùng nhìn chòng chọc vào Thẩm Triết Lâm.
“Thẩm Triết Lâm mày một đứa tiểu bối dám to gan dương oai trước cổng Chu gia?” Chu Đông Phương hô lớn.
Thẩm Triết Lâm hai tay đút vào túi, phách lối nhìn Chu Đông Phương lạnh lùng nói: “Chu Đông Phương ông đang chất vấn tôi đấy à? Ông có tư cách chất vấn tôi sao?”
“Mày......” Chu Đông Phương tức hộc máu.
Bị Tam Đại Ông Trùm răn dạy như vậy còn nhịn được.
Vậy mà còn bị một tên tiểu bối răn dạy.
“Chu Đông Phương ba ông nội của tôi nói, muốn ông giải thích thật tốt một chút, vì sao nhận thằng tiện chủng mà Chu Oánh Oánh sinh vào Chu gia? Đây là thừa nhận thân phận của nó sao?” Thẩm Triết Lâm chất vấn.
Chu Đông Phương giận dữ nói: “Đúng, thừa nhận thì sao?”
“Thừa nhận thân phận tiện chủng Chu Oánh Oánh sinh, Chu gia ông chính là đang sỉ nhục Tam Đại Ông Trùm! Ba ông nội của tôi muốn ông tự mình quỳ gối trước mặt bọn họ giải thích cho tốt, cho một câu trả lời!” Thẩm Triết Lâm giận dữ nói.
“Bảo tôi quỳ với bọn họ, không có khả năng!”
Nếu là trước kia, Chu Đông Phương dĩ nhiên không dám nói ra lời nói này.
Nhưng hôm nay Diệp Quân Lâm ở phía sau.
Tam Đại Ông Trùm là cái thá gì?
“Tốt, Chu Đông Phương ông cũng được lắm! Công khai đối kháng với chúng tôi rồi đúng không? Tôi sẽ kể lại y nguyên cho ba người ông của tôi, nhìn Chu gia ông có thể ngắm được mặt trời ngày mai không!”
Nhưng trước khi đi, Thẩm Triết Lâm tiếp tục hỏi: “Thằng con hoang Diệp Quân Lâm đâu? Chẳng lẽ sợ quá nên trốn, không dám đi ra chứ!?”
Hắn vừa dứt lời, Diệp Quân Lâm liền đi qua đây.
“Mày chính là tiện chủng Diệp Quân Lâm?”
Nhìn Diệp Quân Lâm đi tới, Thẩm Triết Lâm hỏi.
Diệp Quân Lâm không trả lời, lại đột nhiên tới gần.
“Bốp!”
Vung lên một cái tát, hung hăng tát vào trên mặt hắn.
Một cái tát đánh tung tóe máu tươi, răng cũng rơi vài cái.
Tất cả mọi người giữa sân sửng sốt.
Nhóm cận vệ Thẩm Triết Lâm càng không phản ứng kịp.
“Mày...... mày dám đánh ta? Thằng tiện chủng này!!!”
Thẩm Triết Lâm bụm mặt, giận dữ rống về phía Diệp Quân Lâm.
“Bịch!”
“Răng rắc!”
“Bịch!”
“Răng rắc!”
Diệp Quân Lâm đá vào trên đùi Thẩm Triết Lâm, tiếng gãy xương vang lên, hai đùi đều đã gãy.
“Phịch!”
Hắn quỳ rạp một cái xuống trước mặt Diệp Quân Lâm.
“Răng rắc!”
“Răng rắc!”
Diệp Quân Lâm lại bẻ gãy hai cánh tay của Thẩm Triết Lâm.
Cả người trong nháy mắt bị Diệp Quân Lâm phế bỏ.
“Áaa......”
Thẩm Triết Lâm kêu lên thảm thiết như heo bị thọc tiết.
“Gϊếŧ!”
Bọn vệ sĩ lúc này mới phản ứng kịp, nhào về phía Diệp Quân Lâm.