“Không phải đâu? Lẽ nào......”
Một suy nghĩ không lành hiện ra trong đầu đám người Chu Đông Phương.
Vốn tưởng rằng có Côn Lôn Chiến Thần trong sáu người này.
Không nghĩ tới không phải!
Nhất là từ trên quân hàm của bọn họ có thể nhìn ra, đây là năm thiếu tướng.
Ngũ Đại Thiếu Tướng, mọi người rất nhanh liên tưởng đến Ngũ Đại Chiến Vương dưới quyền Côn Lôn Chiến Thần.
Hơn một nghìn đôi mắt Chu gia đồng loạt nhìn về phía sáu người Đỗ Nghiễm Hạ.
Quả nhiên, bọn họ đi tới trước mặt Diệp Quân Lâm.
“Tham kiến Chiến Thần!” Sáu người nhất tề hô.
“Ầm!”
Giờ khắc này, phảng phất sấm sét giăng khắp trời, xé rách tất cả.
Chu Tiềm Long trợn tròn mắt.
Chu Khiếu Côn trợn tròn mắt.
Chu Khang Dũng trợn tròn mắt.
Chu Đông Phương trợn tròn mắt.
......
Hơn một nghìn người nhà họ Chu, vào giờ khắc này, cứ như bị sét đánh.
Ai nấy đều đứng tại chỗ, giống như là một pho tượng.
Ánh mắt tan rã, ý thức không còn, đại não trống rỗng.
Thậm chí thành cái xác không hồn.
Sáu vị thiếu tướng, trong đó năm vị còn là Ngũ Đại Chiến Vương.
Người bọn họ gọi Chiến Thần còn có thể là ai?
Là Côn Lôn Chiến Thần chứ là ai nữa chứ!!!
Diệp Quân Lâm chính là Côn Lôn Chiến Thần!
Đây là sự thực, dù thế nào cũng sẽ không thay đổi.
Diệp Quân Lâm cười cười nói: “Đi, dời cái ghế kia tới cho tôi, đứng mỏi chân rồi!”
Một câu nói của Diệp Quân Lâm làm hơn một nghìn đôi mắt giữa sân tụ hết ở cái ghế giữa từ đường lúc trước.
Đám người nhớ rõ, trước đó không lâu, lúc Chu Đông Phương sắp xếp cái ghế này, Diệp Quân Lâm cũng đã nói vị trí này anh muốn ngồi lên.
Chỉ là Chu gia dùng mọi cách ngăn cản chưa nói, còn trào phúng đủ kiểu.
Hiện tại xem ra, vị trí này ngoại trừ Diệp Quân Lâm không ai dám ngồi lên!
Vị trí này chính là sắp xếp cho anh!
Thanh Long rất nhanh dời cái ghế này đến trước Diệp Quân Lâm.
Diệp Quân Lâm ngồi xuống, anh cười nói: “Tôi đã sớm nói cái ghế này chuẩn bị cho tôi, các người cứ khăng khăng không tin!”
“Phụt!”
Cổ họng Chu Đông Phương ngòn ngọt, cũng không nhịn được nữa, phun ra một ngụm máu tươi.
“Phịch!”
Hai chân Chu Khiếu Côn mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống đất.
Chu Tiềm Long quỳ rạp xuống đất một cái.
Chu Duy cũng quỵ xuống.
Bọn họ tê cả da đầu, tựa như đang nứt ra từng chút một, giống như sắp nổ tung vậy.
Côn Lôn Chiến Thần lại chính là Diệp Quân Lâm!!!
Chuyện mà bọn họ không mong muốn nhất cũng đến rồi.
Vậy mà lại là sự thật!
Nghĩ lại, bọn họ mới vừa rồi đã sai lầm rồi.
Có thể ra lệnh Hoa Hạ trăm đại hào môn cùng Nam Hồng Môn có thể là người bình thường sao?
Đại lão nào có thể làm được đến mức ấy chứ?
Đại lão có thể làm được chuyện thế này, cũng không thể vào ngục giam!
Đột nhiên Chu Tiềm Long ý thức được một chuyện làm cho đầu hắn tê dại.
Sáu năm Diệp Quân Lâm ngồi trong ngục giam không phải vừa vặn là khoảng thời gian Côn Lôn Chiến Thần nổi danh sa?
Tuyến thời gian hoàn toàn ăn khớp!
Vừa rồi hắn sao không nghĩ tới điểm này.
Hắn đánh vào đầu mình thật mạnh.
“Phụt!”
Cũng phun ra một ngụm máu tươi.