Người còn tỉnh táo nhất của Chu gia chính là Chu Tiềm Long, hắn cười nói: “Tao thừa nhận mày mạnh, tao không biết vì sao mày lại sở hữu thực lực cường đại như vậy, Chu gia tao quả thực không bằng mày!”
“Nhưng Chu gia còn có một chỗ dựa vững chắc thực lực rất mạnh mẽ! Chỉ cần ngài ấy xuất hiện, mày chỉ cống rãnh sánh với đại dương thôi!” Chu Tiềm Long nói.
Lời vừa dứt, toàn trường náo động.
Đám người đều phản ứng lại.
Vừa mới bị thế lực mạng giao thiệp Diệp Quân Lâm đánh ngốc.
Thế nên bọn họ đã quên, Chu gia còn có một chỗ dựa cực kỳ vững chắc.
Được Chu Tiềm Long nhắc nhở, đám người bỗng nhiên nhớ tới -- Chu gia còn có Côn Lôn Chiến Thần mà.
Nghĩ tới đây, mọi người thở dài một hơi.
Sắc mặt hòa hoãn không ít.
Bọn họ còn chưa bại!
Hoặc có lẽ bây giờ Hoa Hải Chu gia mới chân chính bắt đầu.
“Đúng đấy, bọn tao còn có Côn Lôn Chiến Thần đâu, Diệp Quân Lâm mày đừng đắc ý!”
“Gừng càng già càng cay! Mày còn quá non, mày không đấu lại chúng tao đâu!”
Chu Đông Phương nở nụ cười, lại bắt đầu vênh mặt.
Lão tổ cũng tạm thời tha thứ Chu Đông Phương.
Có vị đại thần Côn Lôn Chiến Thần này ở, tất cả chênh lệch cũng có thể xóa sạch.
“Côn Lôn Chiến Thần tới chưa? Chỉ còn mấy phút là bắt đầu cuộc họp rồi đó.” Lão tổ bắt đầu thúc giục.
Chu Đông Vượng nghi ngờ nói: “Có khi nào Côn Lôn Chiến Thần không tới không!?”
“Không có khả năng! Đường đường là Chiến Thần một quốc gia, tất nhiên là nhất ngôn cửu đỉnh*!” Chu Đông Phương lập tức nói.
*Nhất ngôn cửu đỉnh: Nói lời giữ lấy lời
“Vậy vì sao còn chưa đến? Nhất ngôn cửu đỉnh thì không sai! Nhưng có khi Chu gia thật sự không được người ta để vào mắt!”
“Nếu người ta không đến, ông làm gì được?”
Chu Đông Vượng nhắc nhở khiến cho trái tim Chu Đông Phương lạnh xuống phân nửa.
Đúng vậy.
Dù như thế nào đi nữa, Chu gia ở trong mắt Côn Lôn Chiến Thần, vẫn luôn rất nhẹ kí.
Người ta không đến thì ông ta phải làm sao đây?
Thời khắc mấu chốt, Chu Đông Phương nhìn về phía con trai của mình: “Khiếu Long con có thể liên lạc với Côn Lôn Chiến Thần không? Nhanh hỏi thử đang ở đâu?”
“À? Cái này......” Tuần Khiếu Long Nhất lúng túng.
Hắn chỉ là một tên giả mạo, không hề có chút xíu quan hệ nào với Côn Lôn Chiến Thần.
Hắn sao mà liên hệ được.
Chu Khiếu Long sờ sờ đầu nói: “Ba, ba không biết rồi. Hành trình của Côn Lôn Chiến Thần đều là cơ mật, mật lệnh đều phải đổi mỗi ngày đấy.”
Chu Đông Phương lập tức nói: “Tiềm Long, nhanh gọi điện thoại cho Hướng tổng chỉ huy hỏi thăm một chút, Côn Lôn Chiến Thần vì sao còn chưa tới?”
Từ trên xuống dưới nhà họ Chu nóng ruột.
Ai nấy đều đổ mồ hôi lạnh.
Nếu Côn Lôn Chiến Thần thực sự không tới, vậy Chu gia liền chết chắc.
Lão tổ ra lệnh: “Con mở loa ra ngoài đi.”
“Hướng tổng chỉ huy chào ngài! Tôi là Chu Tiềm Long của Chu gia...... Xin hỏi Côn Lôn Chiến Thần đã tới chưa? Bên tôi không thấy được!”
Bên đầu điện thoại kia truyền đến âm thanh vang dội: “Côn Lôn Chiến Thần đã đến rồi mà, sao thế? Anh sao không thấy được?”