“Diệp Quân Lâm mày làm cái gì đấy?”
Chu Khiếu Côn sau khi thấy, lập tức tiến lên ngăn cản anh.
“Vị trí để cho tôi, tôi đương nhiên muốn ngồi lên.” Diệp Quân Lâm thản nhiên nói.
“Đầu óc mày có bị bệnh không? Mày nhìn xem nhiều trưởng bối cũng đứng giữa sân, mày nói mày có tư cách gì ngồi lên?” Chu Khiếu côn giận dữ nói.
“Tôi nói chứ thằng cháu ngoại Chu Đông Phương này có bị bệnh không? Hay là tự cao tự đại? Cái chỗ ngồi đó mà hắn có tư cách ngồi lên?”
“Không sai! Ở trước mặt lão tổ ba lần bảy lượt vô lễ như vậy, Chu Đông Phương ông đây là ý gì? Cố ý?”
......
Khi đám người răn dạy Diệp Quân Lâm đồng thời cũng chuyển dời mục tiêu đến trên người Chu Đông Phương.
“Ta......” Chu Đông Phương sắp tức điên rồi.
Diệp Quân Lâm như bị mất não vậy.
Ở hoàn cảnh thế này, ba lần bốn lượt lòe thiên hạ.
Hoa Hải Chu gia nhìn Diệp Quân Lâm cứ như nhìn phải cừu địch vật.
Nếu không phải do Diệp Quân Lâm cuộc họp lần này Hoa Hải Chu Gia bọn họ chính là nổi bât nhất.
Trong đám người, Chu Khiếu Văn kéo Chu Nam Yên nói: “Nam Yên về sau tuyệt đối không thể lui tới với Diệp Quân Lâm! Nếu không nó sẽ hại chết con!”
“Hả? Anh Quân Lâm đối với con rất tốt, sẽ không hại chết con.” Chu Nam Yên cười nói.
“Con còn nhỏ, con biết cái gì? Một thằng phế vật mà thôi.” Chu Khiếu Văn cực kỳ ghét Diệp Quân Lâm.
Chu Nam Yên cãi: “Là ba không biết ấy, nếu như thân phận anh Quân Lâm lộ ra, tuyệt đối tỏa sáng toàn trường, không ai có thể có thể so với anh ấy!”
Chu Khiếu Văn nhìn cô bé một cái: “Có phải Diệp Quân Lâm đổ cho con thuốc lú cho con rồi không? Con lại xem trọng nó như vậy!”
Chu Nam Yên cười đắc ý: “Ba, rất nhanh ba sẽ biết.”
Giữa sân, Chu Đông vượng đột nhiên nói: “Chu Đông Phương ông để một chỗ ngồi khác có ý gì? Chẳng lẽ thật sự chuẩn bị cho cháu ngoại ông?”
“Ha ha ha ha......”
Toàn trường cười phá lên.
Chu Đông Phương rất xấu hổ.
“Đông Phương nói đi, vị trí này là chuẩn bị cho người nào?”
Ngay cả lão tổ cũng bắt đầu quan tâm tới cái chỗ ngồi này rồi.
Chu Đông Phương biết không thể gạt được rồi, ông ta chỉ có thể nói: “Lão tổ, vốn định ở thời khắc cuối cùng cho ngài một kinh hỉ. Không nghĩ tới tình huống là như thế này, con không định nói trước.”
Trái tim Chu Đông Vượng lộp bộp rơi xuống.
Lão hiểu, Chu Đông Phương tuyệt đối đã mời được nhân vật quan trọng đến.
Ông ta là muốn một bước giải quyết địa vị của Hoa Hải Chu gia.
Lúc này, Chu Đông Vượng có chút luống cuống.
Lão không hề chuẩn bị.
Hơn nữa nhìn trên dưới Hoa Hải Chu gia, mỗi một người là mừng rỡ tự tin.
Hiển nhiên địa vị nhân vật này rất lớn.
Lão tổ cũng rất tò mò, không khỏi hỏi: “Hửm? Ta ngược lại muốn nghe một chút là thần thánh phương nào? Lại có thể cho ta kinh hỉ?”
Chu Đông Phương cười nói: “Lão tổ không gạt ngài nữa! Vị trí này là chuẩn bị cho Côn Lôn Chiến Thần!!!”