Diệp Quân Lâm cho tới bây giờ chưa định ra cho Viêm Hoàng Thiết Lữ quy định như thế.
Ngược lại Diệp Quân Lâm biết binh lính của anh lúc về nhà, mặc quân trang có phù hiệu của Viêm Hoàng Thiết Lữ.
Bởi vì đây là chuyện làm rạng rỡ tổ tông!!!
Dù là gia đình gì, chỉ cần làm lính ở Viêm Hoàng Thiết Lữ, đây tuyệt đối là một loại vinh quang vô thượng!
Một câu nói của Diệp Quân Lâm làm cho ánh mắt của mọi người một lần nữa trở lại trên người của anh.
Chu Khiếu Long cũng nhìn sang, khinh thường nhìn Diệp Quân Lâm một cái nói: “Cậu là ai? Tôi biết cậu sao?”
“Ông là người của Viêm Hoàng Thiết Lữ?” Diệp Quân Lâm hỏi.
“Đúng vậy, không sai! Viêm Hoàng Thiết Lữ, thiếu tướng Chu Khiếu Long.” Chu Khiếu Long hồi đáp.
Diệp Quân Lâm vui vẻ: “Ông là người của Viêm Hoàng Thiết Lữ, mà không biết tôi?”
Những bộ khác, e rằng không biết anh.
Nhưng mỗi một thành viên của Viêm Hoàng Thiết Lữ đều sẽ nhớ kỹ mặt anh.
Không có khả năng không biết.
Không biết chỉ có thể nói rõ, mày không phải Viêm Hoàng Thiết Lữ.
“Tôi không biết cậu! Cậu...... Cậu cũng là người Viêm Hoàng Thiết Lữ sao?” Chu Khiếu Long có vài phần hoang mang.
Lỡ như lời nói dối bị vạch trần thì Chu Đông Phương sẽ đánh chết anh.
“Đừng nghe nó nói bậy, nó là con trai của em gái Chu Oánh Oánh con - Diệp Quân Lâm!”Chu Đông Phương nhắc nhở.
Nghe lời này một cái, Chu Khiếu Long thở dài một hơi.
Hắn trừng mắt Diệp Quân Lâm giận dữ nói: “Nếu tôi không phải người của Viêm Hoàng Thiết Lữ, còn phải quen biết với cậu sao? Cậu mơ đẹp thế đấy à?”
Diệp Quân Lâm cười ý vị thâm trường: “Nếu như ông thực sự là người của Viêm Hoàng Thiết Lữ, ông không có khả năng không biết tao!”
“Cha, thằng nhỏ này quá vô lễ rồi!? Không đặt trưởng bối vào trong mắt!” Chu Khiếu Long hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Quân Lâm.
“Không cần phải để ý đến nó!”
“Đi, đến phía trước thưa hỏi lão tổ đi!” Chu Khiếu Long theo cha đến trước mặt Chu Khang Dũng.
“Kính thưa lão tổ ạ!”
Chu Khang Dũng đứng dậy, kích động nhìn Chu Khiếu Long: “Chu thị ta đã sinh ra rồng thật rồi!!!”
“Bạc triệu gia sản thì thế nào? Phú khả địch quốc thì thế nào? Đều kém cỏi con!”
“Con là phụ tá đắc lực của Côn Lôn Chiến Thần, là hổ tướng của Viêm Hoàng Thiết Lữ! Lão tổ thật sự tự hào về con!”
Từ trên xuống dưới Hoa Hải Chu gia, vẻ mặt mừng như điên.
Ở Chu thị, nhận được tán thành của lão tổ, chính là vinh quang vô thượng, để những gia tộc khác hâm mộ.
Quả nhiên sắc mặt đám người Chu Đông Vượng đen lại.
“Tới, ban thưởng ghế ngồi cho Khiếu Long!”Chu Khang Dũng hô.
Phải biết rằng, ngoại trừ các gia chủ đại gia tộc ra, những người khác đều không thể ngồi.
Nhưng lại đặc biệt cho Chu Khiếu Long cái ghế.
Có thể thấy được đối với anh coi trọng.
Chu Đông Phương còn sắp xếp hai cái ghế, một ghế cho Chu Khiếu Long, một cái ghế hiển nhiên là nhân vật nặng kí nhất.
Đó chính là Côn Lôn Chiến Thần!
Diệp Quân Lâm chứng kiến giữa sân bày không cái ghế, anh cười cười nói: “Coi như là Chu gia thức thời, còn để cho tao một cái ghế!”
Nói rồi, Diệp Quân Lâm ngồi lên.