Đám người Cố Kiếm Phong sững người.
Đối mặt Diệp Quân Lâm, Thái Tử Đảng lần này bị thua thiệt nhiều.
Thái tử biết rõ tiếp tục như vậy nữa, bọn hắn sẽ phải chết ở Kim Lăng.
Cho nên hắn muốn giải quyết hòa bình.
Thái độ hắn khiêm nhường, bày tỏ hắn nhượng bộ.
Đây là lần đầu tiên Thái Tử Đảng nhượng bộ với người khác, tìm cách giải quyết hòa bình.
Từ lúc Thái Tử Đảng thành lập tới nay, căn bản chưa từng chịu thua kẻ nào.
Có lần nào là không đè người xuống đất sỉ nhục.
Nhưng duy chỉ có lần này đυ.ng tới ngọn núi cao hơn rồi.
Hoa Hải Thái Tử Đảng lần đầu tiên thất bại.
Đây là sỉ nhục lớn nhất từ trước tới nay của Hoa Hải Thái Tử Đảng!
Cũng là nỗi nhục nhã của mỗi người.
Thái tử cũng chỉ đành khuất phục.
Hắn muốn trước ổn định đám người Diệp Quân Lâm, sau đó đến Hoa Hải ngóc đầu trở lại!
Vậy mà Diệp Quân Lâm căn bản không nể mặt mũi.
Cố Kiếm Phong cười khổ nói: “Các hạ, chúng tôi đúng là kɧıêυ ҡɧí©ɧ trước, càng không nên sỉ nhục người phụ nữ của anh. Nhưng mọi việc nên giải quyết hòa bình mới tốt! Thêm bạn đỡ hơn là thêm thù mà!”
Diệp Quân Lâm cười lạnh nói: “Thật ngại quá, kẻ địch của tao không hơn vạn, cũng hơn mấy ngàn rồi, thêm mấy người chúng mày cũng chẳng xi nhê gì mấy đâu.”
“Thái độ này của các hạ hơi bá đạo đấy? Tôi đã nhượng bộ rồi!”
“Còn nữa về thân phận của chúng tôi, mỗi một vị phía sau đều là hào môn ở Hoa Hải! Có thể nói như này, những người đứng ở trước mặt các anh, tương lai chắc chắn là gia chủ của các hào môn ở Hoa Hải! Kỳ thực đối kháng với chúng tôi, thì tương đương với đối kháng toàn bộ hào môn thế gia ở Hoa Hải!” Cố Kiếm Phong kiêu ngạo nói.
Thái Tử Đảng nhóm cũng đổi sắc mặt, nhao nhao đứng nghiêm.
Đúng vậy.
Phía sau bọn hắn là những người có thế lực đứng đầu Hoa Hải.
Ai dám đắc tội Thái Tử Đảng chứ?
Dù cho mấy người Diệp Quân Lâm có mạnh mẽ đến đâu, cũng không dám động vào Thái Tử Đảng.
Không nể mặt bọn hắn, cũng phải cho hào môn ở Hoa Hải mặt mũi.
Diệp Quân Lâm cười: “Cho nên?”
“Cho nên, mặt mũi này anh nhất định phải cho! Chuyện này phải giải quyết hòa bình!” Cố Kiếm Phong cười nói.
Giọng nói bình thản, lại có một loại hàm xúc không thể cãi lại.
Mặt mũi này không cho cũng phải cho!
Nhìn thấy Diệp Quân Lâm không nói lời nào, Cố Kiếm Phong tiếp tục nói: “Các hạ cũng là kiêu hùng một phương, nhiều bạn bè chẳng phải là tốt hơn? Nhất là nhóm hào môn có thế lực đứng đầu Hoa Hải, đối với các anh mà nói là trăm lợi không hại!”
Diệp Quân Lâm cười nói: “Cho nên, chuyện mày sỉ nhục vợ tao, nhiều lần muốn gϊếŧ tao, còn có gϊếŧ chết chó cưng của tao, cùng với chuyện mày muốn tàn sát hết toàn bộ quảng trường, tao phải mở một mắt mắt nhắm một mắt?”
“Không sai! Đều là hiểu lầm mà thôi! Không có bao nhiêu chuyện mà!” Cố Kiếm Phong cười nói: “Các hạ có chút hẹp hòi đấy nhé, không phải chỉ là một con chó chết thôi sao? Cũng mang lên nói!”
“Vậy nếu tao cứ truy cứu thì sao?” Diệp Quân Lâm hỏi.
“Vậy các hạ chính là đang đối kháng với toàn bộ Hào môn ở Hoa Hải!” Trong tròng mắt Cố Kiếm Phong bắn ra ánh sắc lạnh.