Hai mươi cao thủ cầm Đường đao trong tay, xông về phía mấy người Diệp Quân Lâm.
“Ầm!”
Đột nhiên một cơn gió mạnh quét tới.
Một thân ảnh bắn nhanh đến như tia chớp.
Bạch Hổ lên sàn.
Trong ngũ đại chiến vương, Huyền Vũ là tuyến phòng ngự mạnh nhất.
Bạch Hổ lại là công kích mạnh nhất.
“Ầm!”
“Ầm!”
Bạch hổ ra tay như điện, xuyên trong bóng người.
Rất nhanh, anh ta dừng bước lại.
“Ầm!”
“Ầm!”
“Ầm!”
......
Chỉ thấy hai mươi cao thủ từng kẻ ngã xuống.
Toàn trường im phăng phắc.
Sắc mặt Cố Kiếm Phong đại biến.
Quá mạnh mẽ rồi đó!?
Hai mươi tên thuộc hạ ấy đều là cao thủ siêu cấp mà gia tộc sàng lọc thật kỹ, từ nhỏ đã luyện võ.
Hắn đã từng chỉ vẻn vẹn mang hai mươi tên này gϊếŧ đến Nam Hồng Môn.
Không ai có thể ngăn cản!
Nhưng hôm nay chỉ với một người đã ngăn được.
Hắn ta mạnh đến bao nhiêu chứ?
“Có chút thú vị, chúng mày mạnh hơn đám người Nam Hồng Môn đó!” Bạch Hổ rất đã ghiền nói.
“Kế tiếp, tới phiên mày!”
Bạch Hổ ngoắc ngón tay với Cố Kiếm Phong.
Hắn dĩ nhiên nhìn ra, người mạnh nhất là Cố Kiếm Phong.
“Gϊếŧ!” Cố Kiếm Phong sấm rền gió cuốn xuất thủ.
Xông đến đánh với Bạch Hổ.
Trận chiến này khiến cho người ta trợn mắt há mồm.
Tường của đại viện quân khu toàn bộ vỡ vụn xuống, cổng còn nứt ra.
Ngay cả dưới đất cũng xuất hiện vết nứt, vô số khối gạch bắn tung ra.
Các Thái Tử Đảng nghẹn họng nhìn trân trối.
Ngay cả mấy người Diệp Quân Lâm cũng cảm thán.
Cố Kiếm Phong tuyệt đối là đối thủ mạnh nhất mà Bạch Hổ gặp được sau khi trở về.
Hoa Hạ quả nhiên là ngọa hổ tàng long, cao thủ nhiều như mây!
Về sau có thể sẽ gặp phải càng nhiều.
Một hồi đại chiến người xem mà niềm vui tràn trề.
“Ầm!”
Nhưng sau một trăm chiêu, Bạch Hổ một cước đá bay Cố Kiếm Phong.
“Ầm......”
Sau khi ngã xuống, Cố Kiếm Phong phun máu ra, không thể tin nhìn Bạch Hổ.
Tuổi tác xấp xỉ hắn. thân thủ lại cao cường như vậy?
Sư phụ của Cố Kiếm Phong phụ từng nói, Cố Kiếm Phong là thiên tài mạnh nhất mà ông ta từng thấy.
Ước đoán toàn bộ Hoa Hạ chưa từng có người thứ hai.
Không ngờ đột nhiên nhô ra một cái.
“Chúng mày...... Chúng mày là người phương nào?” Cố Kiếm Phong run rẩy hỏi.
Các Thái Tử Đảng lần đầu tiên kinh ngạc thân phận của mấy người Diệp Quân Lâm.
Quá mạnh mẽ rồi!?
Vốn dĩ bọn hắn chỉ xem Diệp Quân Lâm là trái hồng mềm để bóp, chưa từng nghĩ qua bọn Diệp Quân Lâm sẽ có thân phận gì?
“Thân phận của chúng tao, mấy thằng nhóc chúng mày không có tư cách biết!” Thanh Long cười lạnh nói.
Ở trong mắt bọn họ, Thái Tử Đảng chẳng khác gì lũ nít ranh.
Kiều Kim Thu quỳ trong viện bỗng nhiên đổ mồ hôi lạnh.
Hắn nhớ tới cảnh hơn trăm đệ tử Nam Hồng Môn đồng loạt quỳ xuống.
Bọn hắn hình như chọc tới nhân vật không nên dây vào rồi.
Cố Kiếm Phong giãy dụa đứng dậy, lau máu bên khóe môi: “Mấy vị, chúng ta coi như là không đánh nhau thì không quen biết, như vậy đi, coi như chuyện này chỉ là hiểu lầm! Tôi bảo các anh em xin lỗi các anh là xong chuyện!”
Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói: “Mày nói hiểu lầm thì chính là hiểu lầm?”