Trong lúc nhất thời, bọn người Tử Huyên luống cuống.
Vừa rồi bọn họ quay chụp rất nhiều ảnh chụp và video.
Hầu như gần nửa quân khu đều ở trong đó.
Mấy thứ này bọn họ cũng hiểu, khẳng định đều có chút cơ mật quân sự.
Nếu như truy cứu, tình thế tuyệt đối vô cùng nghiêm trọng.
Nhưng đối với khán giả mà nói, càng là thứ cấm kỵ càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, còn có đề tài để làm.
Bọn họ vì thế mới đi quay, mới đi phát sóng trực tiếp.
“Thằng nhóc mày có ý định sống mái với tao đúng không?”
“Lập tức xin lỗi! Nếu không... Ném mày ra ngoài!” Lý Đông Lượng nói.
Nghe được Lý Đông Lượng uy hϊếp, Diệp Quân Lâm nở nụ cười.
“Muốn tôi xin lỗi có thể, tất cả các người đều phải quỳ xuống nghe!”
Lý Đông Lượng nhíu mày nói: “Con mẹ nó mày rốt cuộc là ai? Dám... ngạo mạn như vậy!”
“Ông hỏi tôi là ai à? Sợ là ông phải hỏi Hướng Văn Quân ấy!” Diệp Quân Lâm cười nói.
“Cái gì? Hướng Văn Quân? Đại danh của Hướng tổng chỉ huy là thứ mà một thằng tiểu binh như mày dám gọi thẳng sao?” Lý Đông Lượng bùng cơn nộ hỏa.
“Ha hả, làm sao? Tên của Hướng Văn Quân tôi không thể gọi thẳng? Tên đặt ra không phải là để cho người ta gọi sao?” Diệp Quân Lâm hỏi ngược lại.
“Mày mày mày... to gan!” Lý Đông Lượng giận đến độ cả người đều đang phát run.
Ở quân khu Kim Lăng, có ai dám gọi thẳng tên của Hướng Văn Quân?
Đây không phải là đang tìm chết sao?
“Bộ trưởng Lý có thằng đó ở đây, nhóm chúng tôi cảm giác cũng không cách nào quay được nữ. Haizz, thực sự không được, chúng tôi rời đi!.”
“Bộ trưởng Lý, cảm giác bây giờ có chút khó khăn cho ông, ông ở cái quân doanh này cũng không có tiếng nói bao nhiêu.” Trương Thiếu Cương nói.
Hắn là cố ý gây ra mâu thuẫn.
Lý Đông Lượng vừa nghe, lập tức không đồng ý.
“Không thể đi! Có tôi ở đây, tôi xem ai dám không cho quay?” Lý Đông Lượng nói.
Trương Thiếu Cương lộ ra vẻ mặt như đã làm khó người khác: “Bộ trưởng Lý cái này có làm khó dễ ông quá không!? Ông xem tình hình này!”
Trương Thiếu Cương càng nói như vậy, Lý Đông Lượng càng phẫn nộ.
“Làm sao? Lời nói của Lý Đông Lượng tao ở chỗ này không có tác dụng sao?” Lý Đông Lượng gằn giọng hét lớn, nhìn thật sâu Diệp Quân Lâm liếc mắt.
Binh lính chung quanh vẫn là biết, dù sao đây là bộ trưởng bộ Văn hóa và Tuyên truyền.
Nhưng Diệp Quân Lâm nhếch miệng lên, thản nhiên nói: “Ở chỗ của tôi không hữu hiệu! Ông còn xa mới đủ tư cách!”
Diệp Quân Lâm lời này vừa dứt, Lý Đông Lượng liền nổi trận lôi đình.
“Mày là người của quân khu sao? Vì sao mày chỉ mặc quần áo bình thường? Chẳng lẽ là người của Trương tiên sinh các ông?” Lý Đông Lượng quát.
“Bộ trưởng Lý, không phải là người của chúng tôi, tôi không biết hắn!” Trương Thiếu Cương đáp.
“Vậy thì không phải là người của quân khu, người đâu, đuổi hắn ra ngoài cho tôi!”
“Nếu hắn phản kháng, nhốt hắn vào phòng tạm giam, nhốt năm ba ngày!” Lý Đông Lượng cả giận nói.
Mấy người ngành của ông ta, lập tức liền muốn tiến lên khống chế Diệp Quân Lâm.
“Bằng!”
Lúc này, vang lên một tiếng súng.