“Quá tốt rồi! Thật sự là quá tốt!” Chu Đông Phương đã ảo tưởng đến cảnh Chu gia leo lêи đỉиɦ Hoa Hải rồi.
Mặc dù vui vẻ, nhưng Chu Đông Phương cũng không quên mục đích tới nơi này.
Ông ta cười hỏi: “Tổng chỉ huy Hướng, Côn Lôn Chiến Thần có đây không?”
“Tôi đi hỏi thử.”
Hướng Văn Quân đi ra bên ngoài, gọi điện thoại cho Diệp Quân Lâm.
Thế mới biết hoàn toàn là hiểu lầm.
Diệp Quân Lâm căn bản không nhận người nhà này.
Hướng Văn Quân lúng túng.
Sớm nên nhận ra chứ.
Nếu như song phương nhận nhau thì Chu Đông Phương cần gì phải chạy tới đây tìm Diệp Quân Lâm.
Vậy lá cờ thưởng kia tận công cốc rồi, cũng không thể đòi về được.
“Mau bảo bọn họ cút!” Đây là câu nói sau cùng của Diệp Quân Lâm.
Nhưng Hướng Văn Quân chắc chắn không thể nói với bọn Chu Đông Phương như vậy.
“Đúng rồi, Chu lão tiên sinh, Côn Lôn Chiến Thần tạm thời vắng mặt ở đây, hành tung của anh ấy chúng tôi không có quyền được biết. Chờ lần sau anh ấy tới sẽ thông báo đón ông.”Hướng Văn Quân rất uyển chuyển nói.
“Được được được......”
Không gặp được Diệp Quân Lâm, Chu gia cũng không tiếc nuối.
Bởi vì hôm nay thu hoạch cũng rất ổn.
Hơn nữa còn biết thêm về địa vị thân phận của Chu Khiếu Long.
“Ha ha ha, về sau Chu gia ta nhất định có thể tung hoành ở Hoa Hải rồi!” Chu Đông Phương kích động nói.
Đám người Chu gia càng mừng rỡ.
Nhất là mấy người Chu Tiềm Long, Chu Duy.
Bọn họ đều là thành viên của Thái Thái Tử Đảng ở Hoa Hải.
Địa vị thì cũng coi như bằng nhau.
Nhưng sau khi có tầng quan hệ này rồi thì Chu Tiềm Long lại bất mãn địa vị bây giờ.
Hắn muốn là địa vị cao nhất của hội, cũng chính là danh xưng "thái tử".
Trở thành lão đại của Thái Thái Tử Đảng!
“Ha ha, Chu gia ta thực sự là trong họa có phúc.”
“Vốn cho rằng sẽ bị quân phiệt Tang Khôn chơi chết, không nghĩ tới lại có được địa vị bây giờ, bây giờ quân phiệt Tang Khôn còn dám phách lối không? Tao gϊếŧ chết nó!”
Đám người Chu Khiếu Côn phát ngôn bừa bãi.
“May mắn, nhà chúng ta không nhận loại hạ đẳng như Diệp Quân Lâm! Không thì cấp bậc của chúng ta sẽ bị nó kéo thấp!” Chu Duy thở dài nói.
Chu Đông Phương trừng mắt liếc hắn một cái nói: “Về sau ở trước mặt ta đừng nhắc tên của thằng đó, nó không xứng được chúng ta thảo luận! Nhất là bây giờ chúng ta đã có thân phận này, nó càng không xứng trở thành cháu ngoại của ta!”
Lúc này Ảnh Tử đột nhiên xuất hiện.
“Chủ nhân, loại lời này sau này vẫn nên ít nói hơn đi!”
Ảnh Tử lo nghĩ, nếu để Côn Lôn Chiến Thần nhân nghe được, vậy sẽ vô cùng phiền phức đó.
“Hả? Ảnh Tử cậu có ý gì?” Chu Đông Phương nghi ngờ hỏi.
“Thuộc hạ cho là, sự thật anh Diệp là cháu ngoại của ngài không thể thay đổi được, ngài về sau vẫn là bớt tranh cãi cho thỏa đáng, đối với ngài, đối với Chu gia đều có chỗ tốt!” Ảnh Tử nói.
“Ảnh Tử cậu có ý gì hả? Hơn nữa tôi cảm giác cậu giống như đã biến thành người khác, trước đó cậu không như vậy, thậm chí cũng chẳng nói được mấy lời. Cậu sao thế?” Chu Đông Phương phát giác được dị thường.
Ông ta làm sao biết, Ảnh Tử đã biết chuyện Diệp Quân Lâm là Côn Lôn Chiến Thần.