Không chỉ Tang Khôn, tất cả sĩ quan phụ tá và mấy chục tên hộ vệ đều quỳ xuống, cảnh này khiến người nhà họ Chu sợ ngây ra, nhìn bọn họ với vẻ không tin được.
Đây là sao thế? Đám người Tang Khôn sao thế?
“Tang Khôn tướng quân, ngài đừng như vậy, nhà họ Chu không gánh nổi đâu!” Chu Đông Phương sợ đến nỗi suýt quỳ xuống trước mặt Tang Khôn, bọn họ không hiểu ý gã, còn tưởng gã chơi chiêu trò gì chứ.
“Ngài Chu, tôi sai rồi, Tang Khôn này sai mười phần rồi! Ngài đừng hiểu lầm, tôi đến đưa người, xin lỗi!” Tang Khôn vung tay lên, phụ tá lập tức thả mười mấy người Chu Nam Yên ra. Chín người Chu Nam Yên đều hoang mang, không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, bây giờ bọn họ phát hiện mình được đưa về nhà họ Chu?
Chuyện gì xảy ra?
Anh Diệp Quân Lâm đâu?
Sau khi anh xuống xe rồi đi đâu? Không có gì nguy hiểm chứ?
Chu Nam Yên rất sốt ruột, đã xảy ra chuyện gì?
“Tang Khôn tướng quân, sao vậy? Tôi nằm mơ à?” Chu Đông Phương thật sự không hiểu ý Tang Khôn, người nhà họ Chu cũng thế, cuối cùng đã có chuyện gì, lại khiến Tang Khôn thả người, còn quỳ xuống xin lỗi? Tất cả những chuyện này quá khó tin.
“Haiz, đều do tôi tự cao, dám đến đất Hoa Hạ diễu võ giương oai, bị người ta trách mắng.”
Tang Khôn than thở.
“Sau này nhà họ Chu có thể tùy ý kinh doanh ở Đông Nam Á, có yêu cầu gì cứ nhờ tôi, tôi sẽ giúp hết mình! Chỉ xin ngài nói tốt cho tôi với người kia, để Tang Khôn kéo dài hơi tàn…”
Tang Khôn quỳ dưới đất cầu xin, cho dù Diệp Quân Lâm tha cho gã nhưng lỡ sau này chọc tới, có khi sẽ bị gϊếŧ chết. Cho nên gã cầu xin ông ngoại của Diệp Quân Lâm nói lời hay cho mình.
“Hả? Ai? Tôi càng không hiểu?” Chu Đông Phương kinh ngạc, những người khác cũng nghe mà ngơ ngác, còn có người khiến gã sợ đến thế? Lạ lùng quá vậy?
“Chu trang chủ đừng giả vờ, lần này chiến thần Côn Lôn của nước các người ra mặt thay nhà họ Chu! Mấy trăm tên cấp dưới của tôi đều chết cả, suýt chút nữa tôi cũng chết!”
“Chu gia chủ, tôi thật sự không ngờ nhà họ Chu có liên quan mật thiết đến chiến thần Côn Lôn. Nếu biết thì đánh chết tôi cũng không dám nhắm vào nhà họ Chu!”
Tang Khôn sắp khóc đến nơi, Chu Đông Phương lại là ông ngoại của chiến thần Côn Lôn, gã không ngờ được!
“Chiến thần Côn Lôn? Ý ngài là chiến thần Côn Lôn cao nhất Hoa Hạ?”
Chu Đông Phương hỏi.
“Không phải vậy sao? Các nước lớn đều e ngại chiến thần Côn Lôn mà!”
“Tang Khôn tướng quân, ngài nói chiến thần Côn Lôn có liên quan đến nhà họ Chu bọn tôi?” Chu Đông Phương không xác định được.
“Phải đó, vừa rồi bọn tôi gặp chiến thần Côn Lôn, cấp dưới của ngài ấy, thiên kiếp 18 kỵ và năm đại chiến vương đều ra mặt, làm tôi sợ gần chết!” Lòng gã còn sợ hãi.
“Chiến thần Côn Lôn có liên quan với nhà họ Chu? Sao tôi không biết?” Chu Đông Phương và người nhà họ Chu nhìn nhau.
“Được rồi, Chu gia chủ, tôi đã đưa người đến, tôi rút đây, trễ một chút là sẽ chết!” Tang Khôn dẫn cấp dưới vội vàng chạy trốn.
“Tang Khôn tướng quân, khoan đã, ngài có thể nói rõ ràng không? Rốt cuộc chiến thần Côn Lôn có liên quan gì với nhà họ Chu?” Chu Đông Phương rất muốn biết.
“Đúng vậy! Ngài nói cho bọn tôi biết đi!”