Sau khi Chu Đông Phương ra lệnh, một bóng người xuất hiện, gã là một siêu cao thủ tọa trấn nhà họ Chu, am hiểu ẩn nấp và ám sát, người như tên - Ảnh Tử, là kẻ thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi.
Khi người ta nhìn thấy gã, là lúc phải chết, thậm chí ngay cả súng cũng chưa chắc khiến gã bị thương, là một cao thủ cực mạnh của nhà họ Chu. Có gã quan sát Diệp Quân Lâm, Chu Đông Phương rất yên tâm.
“Ảnh Tử là thần không biết quỷ không hay, xuất hiện ở bất cứ nơi nào, không ai phát hiện ra gã được!”
“Có gã quan sát Diệp Quân Lâm, bọn họ không chạy nổi!”
Người nhà họ tự tin nói. Giờ phút này, Diệp Quân Lâm dẫn Chu Nam Yên chạy đi, trên đường đi, Diệp Quân Lâm cười nhạo: “Hừ, còn phái người đi theo mình.”
Thì ra anh đã phát hiện người âm thầm đi theo, cao thủ đứng đầu nhà họ Chu cũng chỉ có như thế.
Ảnh Tử gì chứ? Anh liếc mắt một cái là phát hiện ngay.
Diệp Quân Lâm sắp xếp cho Chu Nam Yên ở tập đoàn Vân Đình, tạm thời để cô đi theo cạnh Lý Tử Nhiễm. Lý Tử Nhiễm rất thích cô gái gọi mình là chị dâu này, cô biết đây là người thân duy nhất được Diệp Quân Lâm chấp nhận.
“Nam Yên, sau này đi theo chị dâu đi.” Lý Tử Nhiễm đối xử với Chu Nam Yên tốt hơn cả em gái ruột, nhưng Chu Nam Yên không vui vẻ được.
Vài ngày sau, cô và Diệp Quân Lâm vẫn phải bị đưa đến Đông Nam Á để ngồi tù chịu tội.
Một bên khác, khi mọi người đang tức giận mắng Diệp Quân Lâm, Chu Đông Phương nhận được điện thoại. Chu Đông Phương nhận cú điện thoại này xong, lập tức cúi đầu khom lưng cười nói: “Tang Khôn tướng quân, ngài có việc gì dặn dò?”
Thì ra là Tang Khôn gọi điện thoại đến.
“Đã chuẩn bị tiền xong chưa?” Tang Khôn hỏi.
“Đã chuẩn bị xong, 50 tỷ không thiếu một cắc nào.”
“Người ngồi tù đâu? Phá hủy quy tắc của tôi thì phải chịu phạt, tôi không hy vọng ông chơi mánh khóe, phải có hai tên dòng chính.” Trong giọng nói của Tang Khôn chứa mệnh lệnh không được cãi.
“Đã chọn người xong rồi Tang Khôn tướng quân, tôi không dám làm trái ý ngài.”
“Được, ba ngày sau tôi tự đến Hoa Hạ lấy tiền bắt người.”
“Hả? Vậy nhà họ Chu đợi tướng quân đến.”
…
“Ha!”
Sau khi cúp máy xong, Chu Đông Phương thở phào nhẹ nhõm.
“Sao thế?” Mọi người hỏi.
“Tang Khôn muốn tự đến Hoa Hạ!” Chu Đông Phương tái mặt nói, Tang Khôn tự đến thì đồng nghĩa với việc điều kiện càng khắc nghiệt, nhà họ Chu phải bỏ ra nhiều đây, còn phải đảm bảo là Diệp Quân Lâm và Chu Nam Yên không thể chạy, phải nhìn kỹ.
“Hả? Đại ma vương Tang Khôn muốn đến?” Vẻ mặt người nhà họ Chu thay đổi, bọn họ rất sợ Tang Khôn, vì đó là một tên ma vương không còn nhân tính, chọc đến gã là phải chịu kết cục thảm khốc. Hơn nữa là bị gϊếŧ sạch cả nhà, nữ giới trong nhà đều bị bán đi…
Cho dù mạnh như nhà họ Chu cũng phải e ngại, vì bọn họ là một đám điên mà. Ví dụ như bây giờ việc kinh doanh ở Đông Nam Á phá hủy quy củ của Tang Khôn. Nếu nhà họ Chu đối chiến với gã, như vậy thì hậu quả sẽ rất thảm – việc kinh doanh hơn trăm tỷ ở Đông Nam Á sẽ mất, còn bị Tang Khôn trả thù tới cùng, tới lúc đó có khi gã sẽ phái hơn trăm đoàn sát thủ đến gϊếŧ tất cả người nhà họ Chu…
Thậm chí còn có thể tập kích khủng bố như là nổ bom chết nhà họ Chu…
Đây là hậu quả mà bọn họ không gánh vác nói, cho nên bọn họ sợ Tang khôn từ trong xương, như chuột thấy mèo vậy.
“Vậy phải để ý kỹ Diệp Quân Lâm và Chu Nam Yên, không thể để bọn họ chạy thoát!”
Người nhà họ Chu còn chưa yên tâm, phái thêm ba đợt cao thủ quan sát, đến lúc đó sẽ bắt hai người Diệp Quân Lâm đến.