Giờ phút này, mọi người nhà họ Chu trợn tròn mắt, chiếc roi truyền thừa hơn 300 năm vẫn luôn là vật biểu tượng của quyền uy cao nhất! Nói nôm na, nó là linh hồn của nhà bọn họ!
Linh hồn nhà họ Chu nát rồi!
Ai nấy nhìn chiếc roi nát với vẻ không tin được.
“Oành!”
Đầu Chu Nam Yên nổ tung, thầm nghĩ một tiếng, xong rồi!
Mọi người nhà họ Chu nhìn roi, từ trước đến nay đều là kính sợ, đối đầu với nó là đối đầu với quyền uy của nhà họ Chu, phản bội nhà họ Chu. Nhưng vậy mà Diệp Quân Lâm lại bẻ gãy nó!
Kɧıêυ ҡɧí©ɧ uy nghiêm của nhà họ Chu, tuyên chiến với nhà họ Chu!
“Bộp!”
Diệp Quân Lâm ném roi xuống đất, cười lạnh nói: “Tư tưởng phong kiến cổ hủ, tôi đổi mới cho các người, bước đầu là bẻ gãy roi, hủy bỏ gia pháp.”
Một câu của Diệp Quân Lâm khiến mọi người bừng tỉnh, hoàn hồn.
“Diệp Quân Lâm, mày làm gì thế?”
“Mày dám bẻ gãy roi tổ truyền của nhà họ Chu?”
“Mày muốn chết!”
Người nhà họ Chu quát to, ra vẻ muốn ăn Diệp Quân Lâm.
“Mày biết mình làm gì không? Hành vi phạm lỗi hôm nay của mày, cho dù mày chết 10 lần cũng không đủ!” Chu Đông Phương tức giận hét to.
“Dám bẻ gãy roi nhà họ Chu, mày muốn đối đầu cả nhà họ Chu!”
“Sao? Không thể à? Không thể đối đầu với nhà họ Chu? Mấy người coi mình có vương quyền thật?” Diệp Quân Lâm cười lạnh nói.
Một gia tộc nhà họ Quách lần trước tự xưng là vương pháp đã bị anh xử đẹp.
“Mày to gan thật… mày dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhà họ Chu bọn tao! Gϊếŧ nó, gϊếŧ nó!” Chu Đông Phương không kiềm chế được, lửa giận phừng phừng.
“Không được, lão gia, chúng ta còn muốn nó đi chịu tội!” Quản gia cản lại, tuy rằng những người khác cũng muốn gϊếŧ Diệp Quân Lâm nhưng không làm gì được, bây giờ Diệp Quân Lâm là người duy nhất được chọn để đi chịu tội thay. Cho dù anh phạm lỗi tày trời, nhà họ Chu cũng không thể gϊếŧ anh.
Chu Đông Phương tức giận run người: “Được, coi như mày may mắn!”
“Nhưng đưa mày đến quân phiệt Đông Nam Á đi tù, mày sẽ chịu tra tấn vô tận!” Chu Đông Phương dữ tợn ra mặt, gân xanh lồi lên, Diệp Quân Lâm xâm phạm uy nghiêm của nhà họ Chu, Chu Đông Phương muốn anh chết.
“Mày đã tự đưa lên cửa thì đừng hòng rời khỏi! Mấy ngày nữa, ngoan ngoãn đợi bị đưa đến nhà tù quân phiệt Đông Nam Á đi!”
“Ha ha…” Người nhà họ Chu cười tàn ác.
Cho dù Diệp Quân Lâm phá hỏng roi, nhưng anh đã chủ động đưa lên cửa.
“Rầm!”
Thoáng chốc, cao thủ nhà họ Chu đóng cửa lại, Diệp Quân Lâm không đi được.
“Không phải tình cảm giữa anh em chúng mày tốt lắm à? Vậy thì cùng lên đường thôi!” Chu Duy cười ha ha nói.
Chu Nam Yên không biết làm gì khác là thở dài, Diệp Quân Lâm đến cứu cô, cô rất cảm động, nhưng vì vậy Diệp Quân Lâm rơi vào theo, cô không đành lòng.
“Diệp Quân Lâm, mày đã biết chuyện thì tao nói cho mày biết, không phải Chu Đông Phương này không kể tình thân, mà là mày và cha mẹ mày không khác gì nhau, đều là vật hy sinh từ nhỏ! Có thể cống hiến vì gia tộc, hẳn là mày phải thấy vinh quang!”
“Còn nữa, mày phá hỏng roi tổ truyền của nhà họ Chu, phải xử phạt gia quy nghiêm trọng, phạt mày đi tù, hợp tình hợp lý, rất đúng!”
Chu Đông Phương nói lời chính nghĩa.
“Làm sai bị phạt, rất đúng!”
“Làm sai bị phạt, rất đúng!”
…
Đám người nhà họ Chu đồng thời quát lên, bọn họ đã có lý do chính đánh đưa Diệp Quân Lâm đi tù.
Diệp Quân Lâm chỉ cười: “Tôi muốn đi, ai mà cản trước tôi?”