Chu Phương Đông sốt ruột nói.
“Đã hiểu, ông chủ, tôi lập tức đi sắp xếp!”
Chờ sau khi người nọ rời đi, quản gia đi lên trước mặt Chu Phương Đông nói: “Ông chủ, nếu thật là con trai của cô Oánh Oánh thì thật ra tôi nghĩ đến một việc.”
Chu Phương Đông hiểu ra điều gì đó, không khỏi kinh ngạc nói: “Ý của ông là vấn đề nan giải của nhà họ Chu chúng ta đã có thể giải quyết?”
“Đúng vậy, nếu cậu ta trở về, thì cũng là một phần của nhà họ Chu! Có thể để cậu ta chịu tội thay! Miễn được kiếp nạn của nhà họ Chu chúng ta!”
Quản gia cười nói.
Chu Phương Đông cũng cười to nói: “Đúng là trời cũng giúp tôi!”
“Nhà họ Chu chúng ta vừa mới gặp phải kiếp nạn như vậy, cố tình con trai của cô Oánh Oánh đã xuất hiện, đây là đến giúp nhà họ Chu chúng ta giải quyết kiếp nạn đấy!”
Kim Lăng.
Sau khi tiễn Tiêu Thấm đi rồi, tất cả đều quay về bình thường.
Nhưng mọi người đều có một cảm giác không nói nên lời.
“Anh Diệp, ở dưới có người tìm anh!”
Đội trưởng đội bảo vệ Vũ Sâm gọi điện thoại tới.
“Tìm tôi?”
Diệp Quân Lâm cảm thấy kinh ngạc.
Ở khoảng sân phía trước công ty đang có một chiếc Rolls-Royce đỗ lại.
“Chính là bọn họ đấy anh Diệp.”
Vũ Sâm chỉ vào chiếc xe.
Lập tức đã có mấy người đi đến.
Người dẫn đầu là một người đàn ông trung niên trên mặt đây kinh ngạc và vui vẻ, nhìn Diệp Quân Lâm hỏi: “Cậu chính là cậu chủ Diệp Quân Lâm sao?”
“Không sai, là tôi!”
Vẻ mặt Diệp Quân Lâm ngơ ra, anh cũng đâu có quen mấy người này đâu.
“Là trẻ mồ côi được nhà họ Diệp ở Tô Hàng nhận nuôi?”
“Đúng vậy, có chuyện gì vậy? Mấy người có việc gì sao?”
Diệp Quân Lâm hỏi.
“Cậu Diệp Quân Lâm, cuối cùng chúng tôi đã tìm được cậu!”
Người đàn ông trung niên kích động nắm tay Diệp Quân Lâm, vui mừng đến bật khóc.
“Cậu Diệp Quân Lâm không biết đâu, sau khi cậu mất tích từ khi còn nhỏ, chúng tôi không lúc nào là không đi tìm cậu! Cuối cùng đã tìm được rồi…”
Người đàn ông trung niên nói ra lời dối trà mà mặt không đổi sắc, tim không đập mạnh.
Trong lúc vô tình bọn họ mới biết được Diệp Quân Lâm ở chỗ này.
Chứ chưa hề có ý định đi tìm!
Dùng thực lực của nhà họ Chu muốn tìm một người là quá dễ dàng.
Huống chi Diệp Quân Lâm rất nổi tiếng ở Tô Hàng.
“Mấy người là ai?”
Diệp Quân Lâm nhíu mày lại.
“Cậu Diệp, chúng tôi đến từ nhà họ Chu ở Hoa Hải, tôi tên là Chu Nguyên Sinh. Người quản lý nhà họ Chu hiện tại là ông Chu Phương Đông, cũng chính là ông ngoại ruột của cậu Diệp!”
Sau khi Chu Nguyên Sinh nói xong, Diệp Quân Lâm đã trở nên ngơ ngác.
Những chữ ông ngoại xa lạ này quá có sức lay động đối với anh.
Từ khi anh có trí nhớ, anh chính là một đứa trẻ mồ côi.
Từ khi đó anh đã thề sẽ không đi tìm cha mẹ ruột và gia đình kia của mình!
Nếu bọn họ có thể vứt bỏ anh, thì chứng minh rằng chẳng liên quan gì đến cuộc đời của anh.
Anh cũng không cần phải đi tìm.
Lúc trước anh phấn đấu vì nhà họ Diệp ở Tô Hàng.
Mà sau này anh sống vì Lý Tử Nhiễm.
Trong khái niệm của anh không có cha mẹ, không có người nhà.
Thật ra, dùng thân phận hiện tại của Diệp Quân Lâm, muốn tra ra thân thế của anh thì thật sự rất đơn giản.
Nhưng anh đã không làm!
Nhưng trong lòng anh đã nhận định, cuộc đời này sẽ không liên quan gì đến gia đình đã vứt bỏ anh.
Bây giờ chợt nghe đến từ ông ngoại này, thật sự làm cho Diệp Quân Lâm khϊếp sợ không ít
“Cậu Diệp mau thu dọn đi, chúng ta cùng về Hoa Hải! Đến lúc đó cậu chính là cậu cả nhà họ Chu! Nhà họ Chu chính là dòng họ cấp bậc vương tộc, chỉ cần cậu muốn, cả tỉnh Giang Nam cậu cũng có thể có.”
Chu Nguyên Sinh cười nói.
Đây không phải là ba hoa.
Mà đây chính là lòng tự tin của vương tộc !
Khác với nhà họ Quách và nhà họ Sở.
Nhà họ Chu chướng mắt chút sản nghiệp ở tỉnh Giang Nam này.
“Cậu Diệp, vì để chứng minh thân thận! Tôi đưa cho cậu tấm thẻ này trước, đây là tiền tiêu vặt mà ông chủ cho cậu, bên trong có một trăm triệu!”
Chu Nguyên Sinh đưa cho Diệp Quân Lâm một tấm thẻ.
Hơn nữa còn lập tức chứng minh, bên trong tài khoản thật sự có một trăm triệu.
Trong suy nghĩ của Chu Nguyên Sinh, cho dù thế nào Diệp Quân Lâm đều sẽ không từ chối.