“Em… Em đang làm gì đó?”
Cả người Diệp Quân Lâm cứng ngắc, không dám cử động.
“Đừng nói chuyện, để em ôm anh mười phút đi, trong khoảng thời gian này anh thuộc về em!”
Giọng nói của Tiêu Thấm vang lên, khi đó Diệp Quân Lâm không giãy giụa nữa, để mặc cô ta ôm.
Mười phút sau, Tiêu Thấm thả lỏng Diệp Quân Lâm ra.
Cùng ngày, Tiêu Thấm rời khỏi tỉnh thành, cô ta đến Hoa Hải thực tập.
Tô Hàng hay là tỉnh thành, đều có ký ức về Diệp Quân Lâm, cô ta không muốn ở lại,
Cuối cùng, ba người Diệp Quân Lâm coi chuyện này chỉ là trò đùa để nó trôi qua.
Nhưng trong lòng ai cũng đều hiểu rõ, đã có chuyện gì xảy ra.
Tiêu Thấm được nhà họ Triệu sắp xếp, ở trong khách sạn năm sao nào đó ở Hoa Hải.
Nhưng ngay khi cô ta đi vào sảnh chính, thì lại nghe thấy ba chữ Diệp Quân Lâm.
Tiêu Thấm dừng chân lắng nghe.
Ở trên sô pha cách đó không xa có mấy người đang ngồi nói chuyện phiếm với nhau.
“Ông nói thật sao? Tên là Diệp Quân Lâm thật à?”
“Không sai! Thằng nhóc này được nhà họ Diệp ở Tô Hàng nhận nuôi, là một đứa trẻ mồ côi!”
“Cậu ta đi lạc từ nhỏ, nhưng không ngờ rằng lại ở Tô Hàng? Tìm được rồi! Cuối cùng đã tìm được đứa nhỏ này!”
“Cũng đúng, gần đây nhà họ Sở và nhà họ Quách đến Kim Lăng gây hấn, tôi mới biết Diệp Quân Lâm ở đó…”
…
Nghe cuộc nói chuyện của mấy người, lòng Tiêu Thấm nổi lên một trận sóng to gió lớn.
Cái gì?
Thân phận của anh rể?
Cha mẹ ruột và gia đình của anh đang ở Hoa Hải?
Đương nhiên Tiêu Thấm biết Diệp Quân Lâm là trẻ mồ côi, trước nay không ai nhắc đến chuyện thân thế thật sự của Diệp Quân Lâm.
Hôm nay cô ta vừa đến Hoa Hải vậy mà đã nghe được tin tức quan trọng?
Có nên nói cho anh rể hay không đây?
Tiêu Thấm do dự nửa ngày, vẫn quyết định tạm thời không nói.
Cô ta đã quyết định bỏ xuống.
Thì tạm thời sẽ không liên lạc với Diệp Quân Lâm.
Khu biệt thự Ái Đức Bảo Hoa Hải được xây dựng theo phong cách kiến trúc châu u, biệt thự bên trong san sát.
Nơi này là chỗ ở của vương tộc họ Chu Hoa Hải!
Nhà họ Chu mới thật sự là dòng họ đạt tới địa vị vương tộc, so với những nhà cao cửa rộng khác thì còn bỏ xa một quãng.
Cho dù là nhà họ Quách cũng không bằng.
Chỉ dùng tiền tài cũng không thể nào đủ để hình dung nổi dòng họ này.
Vương tộc nhất định phải có nhân mạch trải rộng cả ba giới thương nghiệp, chính trị, quân đội.
Như là một cây đại thụ che trời, sừng sững không ngã.
Bộ rễ càng rắc rối phức tạp, trải rộng khắp nơi.
“Có chuyện không hay rồi!”
“Có chuyện không hay rồi!”
Đột nhiên có người la to chạy vào trong biệt thự Ái Đức Bảo.
Phòng nghị sự nhà họ Chu.
Người đứng đầu nhà họ Chu là Chu Phương Đông đang ngồi nghiêm chỉnh, ông ta đang phẩm trà, nhíu mày thành chữ xuyên.
Gần đây nhà họ Chu gặp được một chuyện khó, đến ông ta cũng không thể nào giải quyết.
Trên dưới nhà họ Chu đều đang ưu sầu vì chuyện này.
Nghe được tiếng ồn ào, không khỏi nghiêm mặt lại.
Quản gia bên cạnh ông ta lập tức nổi giận nói: “Kêu gào ồn ào như vậy còn ra thể thống gì!”
Rất nhanh, người nọ đã chạy đến phòng nghị sự, quỳ gối trước mặt Chu Phương Đông: “Bẩm ông chủ, có phát hiện trọng đại!”
Chu Phương Đông ngẩng đầu, nhìn về phía người đó: “Có phát hiện gì?”
“Ông chủ có còn nhớ con trai của cô Oánh Oánh không? Tên là Diệp Quân Lâm!”
Người này vừa dứt lời.
Chu Phương Đông lập tức bật dậy, tròng mắt sắp trồi ra ngoài, trong đôi mắt ông ta ngập tràn vẻ không dám tin.
“Cậu nói cái gì? Con trai của Oánh Oánh? Không phải đã chết rét ở đầu đường từ lâu rồi sao ? Tại sau lại còn sống?”
Chu Phương Đông kinh ngạc hỏi.
“Còn sống đó! Cậu ta bị vứt bỏ ở đầu đường Tô Hàng, được nhà họ Diệp ở Tô Hàng nhận nuôi! Gần đây nhà họ Quách và nhà họ Sở đến Kim Lăng gây chuyện, trong lúc vô tình điều tra thì tra ra tin tức cậu ta còn sống!”
Người nọ nói.
“Vậy mà cháu ngoại của tôi lại còn sống?”
Chu Phương Đông không dám tin, nói.
Chu Oánh Oánh là mẹ của Diệp Quân Lâm.
Mà ông ta là ông ngoại Diệp Quân Lâm!
“Vậy mau cử người đón về!”