“Cái gì?”
Đôi mắt Lý Tử Nhiễm lóe lên vẻ sững sờ.
Cô vẫn luôn hy vọng có thể giải oan cho Diệp Quân Lâm!
Quả nhiên là bị người khác nhặt mất.
Đám người Ngô Mộc Lan, Triệu Kiến Quốc như không dám tin mà nhìn Triệu Viễn.
Dù thế nào cũng không tin được anh ta sẽ nói ra sự thật.
“Triệu Viễn cậu nói bậy gì vậy? Sao ông Trương lại cầm?”
Trương Văn Thao ra sức nháy mắt ra hiệu cho Triệu Viễn.
“Tôi có chứng cứ! Ông Trương còn sử dụng mấy chục nghìn trong tấm chi phiếu kia!”
Triệu Viễn không màng đến ánh mắt ra hiệu của những người khác.
“Chúng tôi không tin, người làm nhà họ Triệu nhất định phải có các tố chất nên có!”
Triệu Học Thành lập tức nói.
“Nếu không tin, có thể cho ông Trương ra đối chất!”
Triệu Viễn nói.
Đám người Tiêu Nhược Mai không đồng ý, có điều Ngô Mộc Lan lại nói: “Được, gọi ông Trương ra đối chất!”
Rất nhanh, ông Trương đã run lẩy bẩy đi vào trong phòng khách.
Ông Trương rất sợ hãi, ánh mắt hoảng hốt, không dám liếc nhìn Diệp Quân Lâm lấy một lần.
“Được, ông Trương tôi hỏi ông, ông phải trả lời thật.”
Triệu Viễn.
“Được… Được thôi, cậu chủ Triệu Viễn cậu… Cậu cứ hỏi…”
Ông Trương cúi đầu.
“Có phải ngày đó ông đã nhìn thấy anh rể Diệp của tôi ném chi phiếu ở thùng rác?”
Triệu Viễn hỏi.
Tất cả mọi người hai nhà Lý Triệu đều nhìn về phía ông Trương, chờ mong ông ta trả lời.
Diệp Quân Lâm và Lý Tử Nhiễm cũng nhìn lại đây.
Cơ thể ông Trương run như cầy sấy, rất là lo lắng, ông ta ngẩng đầu, liếc mắt nhìn gô Mộc Lan, lúc này mới nói: “Thưa cậu chủ Triệu Viễn, tôi không hề thấy cậu Diệp ném chi phiếu vào thùng rác!”
“Ầm!”
Ông ta vừa nói xong, mấy người Triệu Viễn, Lý Tử Nhiễm đều ngơ ra.
Còn đám người Ngô Mộc Lan lại nở nụ cười đầy hài lòng.
“Ông Trương nói bậy! Ông đã nói dối! Rõ ràng là ông nhặt được chi phiếu, nhưng lại không nói với mọi người!”
Triệu Viễn sốt ruột, giận dữ hét lên.
“Cậu chủ Triệu Viễn đừng vu oan cho người tốt, trước giờ tôi không nhặt được chi phiếu, ngày đó tôi chỉ nhìn thấy cậu Diệp cầm chi phiếu ra khỏi nhà họ Triệu, có rất nhiều người cũng nhìn thấy.”
Ông Trương mặt không đổi tim không đập, nói.
“Đúng vậy, chúng ta đều nhìn thấy cậu Diệp cầm chi phiếu đi, chứ không hề ném vào thùng rác!”
Những người làm khác cũng đều đồng loạt làm chứng.
“Hừ!”
Triệu Viễn đã sắp tức chết rồi!
Tại sao lại có người như thế chứ?
Anh ta nhìn về phía Ngô Mộc Lan với ánh mắt không dám tin.
Tất cả đều là bà ấy sắp xếp.
Cần phải chứng thực được Diệp Quân Lâm đã cầm mười triệu đi!
“Triệu Viễn cháu đừng nói nữa! Đừng vu oan cho người tốt!”
Ngô Mộc Lan nói.
“Cháu…”
Triệu Viễn muốn nói lại thôi.
Một thân một mình như anh ta làm sao có thể nói thắng nhà họ Triệu chứ?
Ngô Mộc Lan nhìn về phía Diệp Quân Lâm: “Chuyện đã đến nước này anh còn lời nào để nói?”
Diệp Quân Lâm cười: “Không có gì để nói, nhưng cảm giác được các người là cá mè một lứa với Lý Thiên Hạo!”
Diệp Quân Lâm đã sớm tra được nhật ký của tờ chi phiếu, anh coi thường hành động đáng khinh của nhà họ Triệu.
“Thằng nhóc kia, cậu đang nói ai đó?”
Mọi người tức giận đồng loạt mắng.
Diệp Quân Lâm nói ra lời này tương đương với mắng thẳng mặt những người khác.
“Các người không xứng được dùng những thuốc lá và rượu đó!”
Diệp Quân Lâm cười lạnh nói.
“Chao ôi, những thuốc lá và rượu là Triệu Viễn làm ra, có liên quan gì đến anh chứ?”
Triệu Kiến Quốc nổi giận mắng.
Những người khác còn muốn sỉ nhục Diệp Quân Lâm.
Nhưng Ngô Mộc Lan lập tức ngăn lại.
Bà ấy nhìn về phía Diệp Quân Lâm hỏi: “Tôi thật sự muốn hỏi anh, rốt cuộc là anh muốn làm gì?”
Diệp Quân Lâm liếc nhìn Lý Tử Nhiễm rồi nói: “Sáu năm trước tôi người khác hãm hại, lễ kết hôn năm đó không hoàn mỹ, để lại cho tôi và Tử Nhiễm quá nhiều tiếc nuối! Cho nên tôi muốn bắt đầu lại với Tử Nhiễm một lần nữa, cầu hôn lần nữa, rồi tổ chức hôn lễ, để đền bù tiếc nuối năm đó!”
Lý Tử Nhiễm vừa khóc nức nở vừa nói: “Em đồng ý!”
“Không thể được!”
“Tử nhất định phải gả vào nhà họ Quách!”
Ngô Mộc Lan nói.