Sau khi thấy rõ hai thi thể trên đất trên mặt đất, ánh mắt bọn người Lữ Chiến, Trương Nghiệp Phi đều nhìn trừng trừng vào chúng.
Đây không phải là hai tên đầy tớ kia sao?
Hai người này chết như thế nào?
Trong mắt Lữ Chiến tràn đầy khϊếp sợ không cách nào xua tan.
Miệng Trương Nghiệp Phi há to đến mức đủ để nhét vào một quả trứng gà.
Hai đại cao thủ này mất mạng rồi?
Điều này sao có thể!
Đêm đó hai vị đại thần này đã quét ngang toàn bộ sân đấu quyền anh chui của Thạch Thanh Sơn và cả thế giới ngầm của tỉnh thành kia mà.
Thực lực của bọn họ thật sự vô cùng kì diệu, giống y như ma thuật vậy.
Sao lại chết kia chứ?
"Không, mau nói cho tôi biết mọi chuyện không phải là sự thật!" Lữ Chiến như hóa điên mà gào to.
Lữ Chiến căn bản không thể tin được.
Từ nhỏ hai tên đầy tớ của thầy đã đi theo bên cạnh anh ta, không biết gϊếŧ chết bao nhiêu cao thủ, từ trước đến nay chưa từng thất bại.
Nhưng hôm nay lại chết mất.
Điều này làm anh ta không thể chấp nhận!
Có cao thủ nào gϊếŧ chết được bọn họ?
"Cạch cạch cạch..."
Tiếng bước chân truyền đến, Diệp Quân Lâm và chiến thần Diêm La xuất hiện.
"Các người... Các người là ai?", Lữ Chiến kinh ngạc hỏi.
"Người tới gϊếŧ anh!", Diệp Quân Lâm thản nhiên nói.
"Rầm!" Mười tên vệ sĩ còn lại của Lữ Chiến lập tức chắn ở phía trước.
"Chết đi!" Chiến thần Diêm La đã ra tay.
Rất nhanh, mười người đều đã ngã xuống mặt đất.
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều sửng sờ.
Bọn người Trương Nghiệp Phi và Trương Đông Húc sợ tới mức quỳ rạp xuống đất.
Bọn họ ý thức được, họ đã chọc phải người không nên chọc.
Về phần Lữ Chiến, anh ta không phản ứng kịp trong khoảng thời gian ngắn, chỉ có thể kinh ngạc nhìn Diệp Quân Lâm, hỏi: "Anh là ai?"
"Được, vậy tôi cho anh chết rõ ràng một chút!"
"Lý Tử Nhiễm là vợ của tôi, ngoài ra Kim Lăng là do tôi bảo bọc, do tôi quyết định! Gϊếŧ người trên địa bàn của tôi, muốn chết đúng không?"
"Rầm!"
Nghe Diệp Quân Lâm nói xong, Lữ Chiến như bị sét đánh.
Anh ta nhớ trước khi Thạch Thanh Sơn chết, đã từng nói với anh ta: Thành phố Kim Lăng có một người mà không ai trêu chọc được, sau đó ông ta bảo Lữ Chiến mau chóng rời đi, bằng không sẽ chết.
Xem ra chính là người này!
Nhưng anh còn là chồng của Lý Tử Nhiễm!
Giờ phút này, Lữ Chiến đã bình phục lại cảm xúc, vẻ mặt anh ta thật trấn định, cười nói: "Ngài thật sự rất lợi hại, hai tên đầy tớ không còn dùng được của tôi đã làm ngài chê cười. Ngài có thể để lộ chút thân phận hay không?"
Diệp Quân Lâm nở nụ cười.
Xem ra người này thật sự có vài phần bản lĩnh, tai họa đến nơi rồi mà còn có thể trấn định như thế.
Khó trách bọn người Thạch Thanh Sơn đều không phải đối thủ của anh ta!
Chiến thần Diêm La cười lạnh nói: "Anh còn chưa có tư cách biết thân phận của ngài ấy!"
"Thưa ngài, có thể kết bạn với nhau không? Chúng ta cũng chưa có xung đột mang tính thật chất gì, chỉ là hiểu lầm thôi! Tôi xin giải thích ở đây! Mặt khác, hai tên đầy tớ của tôi đều chết rồi, chuyện này coi như bỏ qua được chứ?" Lữ Chiến muốn hóa giải chuyện này.
"Hả? Cứ bỏ qua như vậy? Anh là cái thá gì?" Diệp Quân Lâm cười lạnh rồi nói.
Lữ Chiến cười cười: "Ngài có điều chưa biết thôi, người bình thường không thể nào lay chuyển được bối cảnh của tôi! Giải quyết trong hòa bình mới có lợi cho ngài!"
"Đừng có nói nhăng nói cuội nữa! Ra tay!" Trong mắt Diệp Quân Lâm bắn ra hai ánh sắc lạnh.
Chiến thần Diêm La nhận được mệnh lệnh, lập tức bước từng bước về phía Lữ Chiến.
Lữ Chiến luống cuống.
"Anh... Anh muốn làm gì? Anh có biết thân phận của tôi sao? Anh đừng có làm bậy đấy!"
Trương Nghiệp Phi cũng khuyên nhủ: "Xin hai ngài đừng xúc động a, thân phận của anh ta thật sự rất đáng sợ! Động vào anh ta sẽ có phiền phức lớn!"
"Đúng, với thân phận của cậu chủ Lữ thì không ai có thể chọc được đâu!" Trương Đông Húc cũng nói.
Vẻ mặt của Lữ Chiến dịu đi không ít.
Diệp Quân Lâm chỉ lạnh lùng quát: "Gϊếŧ!"
Chiến thần Diêm La nhận được mệnh lệnh thì lập tức ra tay.
"Thân phận của tôi là Nam Hồng..." Lữ Chiến quát khàn cả giọng.