Sau cơn dư chấn mạnh mẽ từ sâu dưới lòng đất, mọi thứ lại trở về bình thường như lúc ban đầu. Biển xanh, cát trắng trải dài với không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng sóng biển, những con chim mới đây bay nháo nhác đã trở về khu rừng của chúng.
Bữa ăn trưa trôi qua một cách nhẹ nhàng với thịt và cá nướng do các cô gái đem về. Với trình độ nấu ăn của Miko, không còn gì phải bàn cãi. Khi đã no nê là lúc cậu bắt đầu nghĩ đến việc tiến sâu hơn vào bên trong khu rừng.
Lamias chỉ biết rằng viên đá linh hồn thứ tư này được đem tới hòn đảo này, tiếc thay cô ta lại không thể biết vị trí cụ thể. Vậy nên cách nhanh nhất để biết thêm chút ít thông tin, chính là từ cư dân của hòn đảo này.
“Chúng ta đi bao lâu nữa mới đến vậy…?”
Lamias vừa hỏi vừa đi với bộ dạng mệt mỏi. Trong các cô gái, có thể nói rằng cô ta là người có thể lực yếu nhất.
“Thật sự tôi không thể biết được chúng ta sẽ tìm thấy nền văn minh như thế nào. Giờ chỉ có thể trông đợi vào chiếc mũi của Yui thôi. Nếu cô không đi được nữa thì có thể leo lên lưng tôi.”
Với một cô gái bình thường, thì sẽ phải mất một chút thời gian để quyết định điều đó. Nhưng Lamias thì khác, cô ta ngay lập tức trơ trẽn đưa hai tay ra.
“Cõng tôi đi.”
Cõng Lamias trên vai, cậu tiếp tục đi. Tuy nhiên đi được một quãng ngắn, cậu phải dừng lại để nhắc nhở Lamias khi cô ta đang trêu trọc Yui và Miko.
“Này, cô mà ngọ ngoạy lần nữa thì đừng trách tôi vô tình.”
“Ư… được rồi, được rồi mà…”
Trông Yui có vẻ bất mãn khi không phải là cô ấy được cõng, tuy nhiên vẫn chú tâm vào công việc chính của mình, đánh hơi. Mùi đất ẩm, mùi cỏ cây đã không thể đánh lừa được chiếc mũi thính của một thú nhân, cô ấy cuối cùng đã tìm ra dấu vết của thứ mùi lạ để lại không lâu.
“Em ngửi thấy gì đó, rất gần đây thôi dường như nó chỉ mới đi qua khi vực này không lâu.”
“Được, em dẫn đường đi, chúng ta sẽ theo dấu nó.”
Len lỏi qua đám rễ cây ngoằn ngèo và đám dây leo lùng bùng phủ khắp mọi nơi, cuối cùng cậu cũng đã tìm được đích đến, nơi ở của những thú nhân sâu trong rừng. Họ không sống trong những ngôi nhà, thay vào đó là sống trong những túp lều mỏng manh xiêu vẹo, được xây từ cành cây và lá, và có rất nhiều loài đang chung sống với nhau, cáo, chồn, sói, sư tử, báo...
Tìm được là một vấn đề quan trọng, nhưng tiếp cận lại là một vấn đề khác hoàn toàn. Lamias nói rằng cư dân của hòn đảo biệt lập này chưa từng tiếp xúc với giống loài khác, nếu điều đó xảy ra, họ có thể trở dè chừng thậm chí là tỏ ra thù địch.
“Chúng ta cần phải cải trang!”
Lamias phát biểu với ngón tay chỉ lên trời cùng nụ cười tự tin. cô ta nói rằng việc trà trộn là khả thi bởi họ có an ninh thực sự lỏng lẻo, dù thêm hay thiếu một vào người, không ai trong số họ có thể nhận ra sự khác biệt đó.
“Nhưng bằng cách nào cơ?”
Cậu tỏ ra tò mò hỏi. Liệu làm cách nào để cải trang khi không thể tạo ra đuôi hay tai thú?
“Yui có thể tạo ra ảo ảnh phải không? Tôi nghĩ rằng cô ấy có thể tạo ra những chiếc đuôi và tai nếu cố gắng.”
Chưa quên việc Yui đã tạo ra những viên đá linh hồn giả từ những hòn đá xấu xí, cậu liếc nhìn cô ấy.
“Em làm được không?”
Cậu hồi hộp chờ đợi câu trả lời cho đến khi cô ấy nhẹ gật đầu.
“Tuyệt, vậy chúng ta bắt đầu luôn thôi nào.”
Những cô gái lần lượt được hóa trang thêm tai và đuôi. Lithi với tai chồn, Miko với tai gấu, Lamias với tai sư tử, họ đã trở thành những cô nàng thú nhân xinh đẹp đầy sức quyến rũ.
“Giờ thì đến lượt cậu đấy.”
Họ nhìn sang cậu, người duy nhất chưa có những chiếc tai và đuôi thú.
“Ể, anh cũng phải hóa trang sao?”
Yui đã quyết định tặng cho cậu đôi tai và chiếc đuôi của sói, biến cậu thành một người sói. Nhưng thật kì lạ, sau khi ảo ảnh được tạo thành xong, họ nhìn cậu với một ánh mắt thật kì lạ. Ánh mắt giống như đang nhìn một món đồ chơi cực kì yêu thích mãi mới được sở hữu vậy.
“Có chuyện gì sao…? Trông anh không hợp à…?”
Thậm chí Lamias đang nhỏ nước dãi khi nhìn cậu.
“Tôi thực sự muốn cắn cậu một cái đó~”
“Cô nói gì vậy Lamias?”
Cậu tỏ ra ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra với họ.
“Tớ nghĩ cậu nên giữ luôn hình dạng này từ nay về sau, thật đấy.”, Miko tỏ ra suy tư.
“Làm ơn ai giải thích cho anh, chuyện này là sao...?”
Cuối cùng Lithi giơ tay muốn biểu lộ ý kiến của em ấy.
“Trông anh rất dễ thương đó...”
“Haaaaaaả!??”
Lithi giật bắn bởi lời thốt ngạc nhiên từ cậu, nói lí nhí.
“Đó là sự thật mà…”
Những cô gái đều gật đầu đồng tình. Tuy nhiên chỉ có duy nhất một người, là cậu đây, sẽ không bao giờ không đồng tình với điều đó. Với một cô gái, được khen là dễ thương là một niềm vinh dự, nhưng với một chàng trai, thì điều đó thật sự nên xem xét lại dù là ở bất kì khía cạnh nào.
Miko lôi ở đâu đó ra một chiếc gương nhỏ, đưa cho cậu và nói rằng “Hãy tự nhìn xem.”.
Vì chưa tin, nên cậu đã nhìn vào chiếc gương. Trong gương là một khuôn mặt với làn da trắng, vẫn còn phảng phất ở đâu đó nét trẻ con, đôi tai sói ảo ảnh đanh thỉnh thoảng động đậy một cách chân thật toát lên sự ngây thơ... Đó là lúc cậu nhận ra đây cơn ác mộng thực sự.
“Tớ không muốn nhìn nữa.”
“Khi xấu hổ trông cậu còn dễ thương hơn nữa kìa, cố gắng phát huy nhé.”
Cậu không muốn là thứ đồ vật trưng bày để các cô gái ngắm. Dù vậy thì nhiệm vụ vẫn là nhiệm vụ. Cho đến khi tìm được viên đá thứ tư, cậu sẽ không thể rũ bỏ lớp hóa trang này.
Dù đã trở thành những thú nhân, nhưng dường như vẫn còn thiếu điều gì đó rất quan trọng. Dân bản địa ở đây không ăn mặc lịch sự như cậu và các cô gái đang mặc. Quần áo của họ đều được làm từ da thú, giống như những con người thời tiền sử.
Ý định trà trộn lập tức bị tạm hoãn để săn thú rừng một lần nữa. Sau hai ba tiếng cặm cụi tạo quần áo da thú qua nhiều công đoạn, cuối cùng cũng đã hoàn thành.
“Mọi người sẵn sàng chưa? Nhớ càng tự nhiên càng tốt. Hãy nhìn cách ăn nói của học rồi bắt chước theo.”
Cậu căn dặn các cô gái lần cuối trước khi bắt đầu nhiệm vụ trà trộn.
“Được rồi, tản ra nào.”
Cậu muốn các cô gái tách ra để tìm kiếm thông tin một cách nhanh hơn, hiệu quả hơn việc đi chung rất nhiều lần. Dù vậy nhưng cậu vẫn sẽ quan sát và bảo vệ các cô gái bất cứ lúc nào cần thiết.
Cậu bắt đầu dò xét nơi ở của những thú nhân tiền sử khi tiến vào nơi sinh hoạt của họ. Một vài đứa trẻ đang vui đùa đuổi bắt chạy ngang qua. Gần đó là một tảng đá lớn có mặt phảng giống như chiếc bàn, có một nhóm những người đàn ông to lớn khỏe mạnh cơ bắp đang mài những viên đá thô sơ thành vũ khí. Còn bên kia là những người phụ nữ đang lột da, xẻ thịt của những con thú rừng được mang về bởi những người đàn ông sau chuyến đi săn. Có thể nhận xét rằng nơi đây không hề khác thời đồ đá chút nào, khiến cậu cảm thấy như được quay ngược thời gian, trở về quá khứ vậy.
Cảnh sinh hoạt yên bình của những thú nhân đã khiến cậu hạ thấp cảnh giác. Vì sai lầm đó mà cậu đã va phải một thứ gì đó cao to khiến cơ thể mất thằng bằng rồi ngã sầm xuống đất.
“Đau…”
Trước mặt cậu là một cái bóng che hết tầm nhìn, đó là một người phụ nữ có đôi tai sói. Về khuôn mặt và vóc dáng, cô ta khoảng hai mươi tuổi. Nói về một người phụ nữ, đương nhiên sẽ nghĩ đến sự dịu dàng mềm yếu. Nhưng có điều trước mắt cậu lại ngược hoàn toàn. Cùng với một làn da ngăm đen khỏe mạnh, cô ta còn có cả cơ bụng cùng chân tay thon gọn, chắc nịch.
Cô ta cúi xuống áp sát, sử dụng chiếc mũi mình để ngửi từ đầu cậu rồi dần xuống dưới…
“Trông ngươi cũng được đấy. Nhưng thật lạ, mùi này ta chưa gặp bao giờ. Ngươi không phải người ở đây.”
Cô ta có thể nói, và câu nói đầu tiên chính xác là điều khiến cậu cảm thấy lo sợ. Cậu chưa biết nói gì thì cô ta tiếp lời.
“Có phải ngươi lạc từ bộ lạc khác vào đây không?”
Như kẻ chết đuối vớ được phải, cậu ngay tắp lự gật đầu mà không cần nghĩ ngợi. Cô ta đưa mắt quét toàn bộ người cậu một lần nữa rồi đưa tay ra.
“C-cảm ơn…”
Cậu sẽ được đỡ dậy một cách lịch thiệp, khó tin với sự phát triển lạc hậu. Nhưng có vẻ điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. Cô ta nắm gáy áo, nhấc nhấc bổng cậu lên.
“Eh?”
“Đừng lo lắng ta sẽ không để tên gián điệp như ngươi chạy thoát đâu.”
Trong khi vẫn còn hằng hà xa số câu hỏi cùng sự ngơ ngác vì chưa hiểu tình hình, cậu đã bị người đàn bà này đem đi như một món đồ chơi vậy. Đích đến của cô ta chính là một túp lều lớn hơn nhưng túp lều khác.
Cậu đã bị ném vào lên ổ rơm một cách thô bạo, rồi còn bị ngồi đè lên, nếu có ai đó nhìn thấy tình hình lúc này thì đó sẽ là một hiểu lầm tồi tệ. Cô ta rút một con dao bằng đá mài sắc từ thắt lưng kề sát cổ cậu.
“Thứ sâu bọ bộ lạc Atlas cử ngươi đến đúng không? Trả lời ta!”
“Khoan đã! Cô hiểu làm rồi, tôi thực sự…”
“Đừng nhiều lời đồ sâu bọ! Trả lời câu hỏi của ta nếu không muốn chết sớm!”
Với sự nghiêm túc trên khuôn mặt cô ta, cậu không nghĩ rằng có thể thay đổi được gì nếu tiếp tục tình hình. Vậy nên lần này cậu đã hạ giọng xuống, nhìn cô ta với đôi mi ngấn nước.
“Thực ra em đã bị đuổi…”
“Bị đuổi?”
“Đúng vậy… người quyền lực nhất ở đó bắt chúng em phải cống nạp những con thú đã săn được hàng ngày… Nhưng em…”
Cậu đang tạo ra một vở diễn với những thông tin sơ sài đã thu thập được từ khi vào đây để bịa ra một câu chuyện hoang đường.
“Nhưng em đã không săn được con thú nào… Người ấy đã tức giận và đuổi em khỏi bộ tộc… Mấy ngày nay em đã gần kiệt sức vì lang thang trong rừng thì tìm được nơi này…”
“Thật thế sao?”
Cô ta đã hoàn toàn tin vào câu chuyện được biên diễn tùy hứng, nhìn cậu với một đôi mắt thương hại, ném con dao đi.
“Đúng là lũ sâu bọ độc ác! Chị sẽ không tha cho chúng vì đuổi cậu bé yếu đuối như em đi! Thật tội nghiệp...”
Cậu bị vùi vào giữa khe của bộ ngực khổng lồ, ú ớ, suýt chút nữa là ngạt thở khi không thể thoát khỏi cái ôm đầy sức mạnh của tộc thú nhân.