Tác: Dạo này ta hơi bỏ bê viết lách vì bận học, cho nên chất lượng chương rất kém. Thật sự xin lỗi và cảm ơn một vài độc giả đã xóc lại tinh thần cho ta. Nếu sau này ta lại bỏ bê thì nhờ mọi người tiếp nhé ~~
PS: Chương này ta đã viết có tâm hơn rồi đó.
===================================
Công việc đã được Miko bàn giao xong. Cô ấy đã trở về sau buổi trưa với một chút sự mệt mỏi. Nhưng điều đó không khiến chuyến hành trình mắc phải trở ngại nào. Hiện tại các cô gái đang cùng cậu đứng trước ngôi nhà của cô ấy để tạm biệt nó. Miko có rất nhiều kỉ niệm tại đây, nên trong đôi mắt của cô ấy vẫn còn rất nhiều sự luyến tiếc. Hiểu được điều đó, cậu đã đến bên để an ủi.
"Chúng ta có thể trở về đây bất cứ lúc nào mà. Sẽ không có gì khó khăn khi cậu có thể bay cả, đúng chứ?"
Cô ấy mỉm cười một cách dễ thương và gật đầu đồng tình.
"Đúng là nó khá gắn bó với nó, nhưng nếu được đi cùng cậu thì tớ nghĩ đó là một sự đánh đổi hoàn toàn đúng đắn."
Miko hôn lên má cậu một cách bất ngờ, khiến việc ăn hai lần bạt tai trong một buổi sáng nhanh chóng đi vào dĩ vãng. Cậu đỏ mặt, ngượng ngùng quay đi để không ai thấy được điều đó, nhất là cô ấy.
"Được rồi, vậy thì chúng ta lên đường thôi."
Miko bước ra xa và bắt đầu long hóa hoàn toàn. Cô ấy trở thành hiện thân của một con rồng hùng mạnh với độ to lớn cùng sức mạnh áp đảo. Dù đã được nhìn thấy một lần khi mới đặt chân vào nơi này, nhưng các cô gái vẫn không thể giấu nổi đôi mắt kinh ngạc và ngưỡng mộ.
Trong trạng thái hoàn chỉnh, Miko không thể nói, chỉ có thể giao tiếp bằng ánh mắt và hành động. Với việc cúi đầu xuống dưới chân cậu, điều đó cho thấy cô ấy muốn mọi người trèo lên lưng mình.
Lithi dường như hơi sợ sệt, nhưng đã được Lamias kéo lên cùng vài lời động viên. Cậu cũng tiếp lời của Lamias.
"Có lẽ đây là lần đầu của em. Nhưng đừng sợ hãi gì cả, rồi em sẽ cảm thấy thật tuyệt khi được nhìn xuống những đám mây từ phía trên đó, tin anh đi."
Lithi như được tiếp thêm động lực từ đó và trở nên tự tin hơn một chút.
"Cảm ơn anh, em sẽ cố gắng làm quen với nó."
Yui cũng giống như Lithi, cô ấy cũng sợ khi phải bay lên bầu trời. Nỗi sợ của cô ấy có khi còn lớn hơn cả Lithi khi khuôn mặt xinh xắn đã hơi tái đi. Vậy nên cậu lại phải tiếp tục động viên Yui trong khi đỡ cô ấy lên lưng của Miko.
"Anh sẽ ngồi sau giữ em, nên đừng lo lắng quá nhiều."
Lamias chứng kiến cảnh cậu động viên hai cô gái chỉ mỉm cười. Vào lúc đó, đôi cánh to lớn của Miko bắt đầu đập, thổi bay tuyết dưới mặt đất, tạo thành một cơn cuồng phong lớn. Cả cơ thể tưởng chừng nặng nề vì quá to lớn của cô ấy lao vυ't lên bầu trời, như một mũi tên đầy uy lực.
Mặc dù đã khoác trên mình bộ lông thú, nhưng những cơn gió lạnh đến tê tái vẫn có thể luồn sâu vào bên trong. Cô nàng Yui ngồi phía trước thì đang bấu chặt lấy đùi cậu với những chiếc móng vuốt sắc bén, Lithi phía sau thì vô thức ôm chặt lấy cậu vì sợ. Còn Lamias, cô ta chẳng những không sợ mà còn cảm thấy thích thú khi lần đầu được bay lên cao đến vậy.
Rừng cây lá kim bạt ngàn, những ngôi nhà cùng những cột khói đang nhỏ dần. Có thể thấy từ phía xa, chính là ngọn núi cao nhất của lãnh địa long tộc được bao xung quanh bởi những đám mây trắng.
"Oaaaaaaaaaaaaaa! Thật tuyệt vời, thật đẹp quá!"
Lamias không giấu nổi sự thích thú thêm được nữa, bất chợt thốt lên như vậy sau khi Miko bay lên khỏi biển mây và cô ta có thể ngắm nhìn những đám mây từ phía trên.
Cậu vòng tay ôm chặt lấy Yui từ phía sau để sưởi ấm và khẽ thì thầm.
"Em thấy đẹp chứ?"
Cô ấy gật đầu.
"Rất đẹp ạ."
Yui cũng đáp trả lại cái ôm bằng cách quấn những chiếc đuôi của mình xung quanh eo cậu.
Đôi cánh của của Miko đập mạnh hơn, cô ấy tăng tốc hướng về phía ngoài đất liền. Sau ba ngày hai đêm bay trên bầu trời một hòn đảo dần hiện ra tại bên kia chân trời. Gần hơn nữa, cậu có thể nhận ra hòn đảo lớn này thực chất chính là ngọn núi lửa khổng lồ vẫn còn hoạt động. Việc nó còn đang hoạt động ấy được thể hiện một cách rõ ràng bằng cột khói đen lớn liên tục thoát lên từ đỉnh núi, trung tâm của hòn đảo.
Dù chưa hạ cánh, nhưng nhìn vào màu xanh rờn, những sợi dây leo và không khí ẩm ướt đặc trưng, hoàn toàn có thể khẳng định được hệ sinh thái nơi đây là của một khu rừng nhiệt đới.
Với việc khí hậu thay đổi thất thường từ nóng sang lạnh đã mang lại sự mệt mỏi cho những cô gái. Đặc biệt Lamias, Lithi và Yui bị ảnh hưởng nặng hơn cả khi họ không sở hữu một cơ thể long nhân với sức chịu đựng cao như Miko.
Ngay khi đặt chân xuống được bờ biển, cậu đã phải đỡ Yui xuống, sau đó là Lithi và Lamias.
"Cảm ơn anh..."
"Tôi cảm thấy không khỏe..."
Lithi cảm ơn cậu còn Lamias thì ca thán, đôi mắt luôn vui vẻ giờ đã mất đi ánh sáng. Nhưng điều đó có lẽ tốt hơn khi cô ta cứ như vậy hơn là đi trêu trọc cậu vào những lúc nhạy cảm.
Bãi cát vàng, những cây dừa đưng đưa theo gió biển cùng nước biển xanh cũng chẳng thể nào đánh tan được cơn mệt mỏi trong các cô gái. Họ tìm được một gốc cây dừa có bóng râm lớn hơn nhưng cây dừa khác, tựa lưng vào nó để nghỉ ngơi. Còn cậu bắt đầu đi lòng vòng xung quanh bãi biển để thăm dò trước.
Nhưng thực sự chẳng có gì cả, bãi biển yên tĩnh đến lạ thường. Không có dấu vết của sự hiện diện đáng nghi nào xung quanh đây. Có lẽ những thú nhân đã không chọn những bãi biển để làm nơi sinh sống, mà chọn nơi có thể ẩn nấp trong khu rừng nhiệt đới kín đáo.
Sau một vài tiếng nghỉ ngơi, dường như các cô gái đã lấy lại cho bản thân một chút năng lượng. Sau khi hết mệt thì ắt hẳn họ bắt đầu thấy đói và bàn với cậu về việc kiếm đồ ăn.
"Chúng ta nên xuống biển để kiếm hải sản, chúng rất ngon và bổ nữa. Yui, cô cũng thích cá phải không?"
"Tôi có thích... nhưng tôi muốn vào rừng săn thú..."
Yui chỉ đang cố gắng biện hộ cho việc không biết bơi và sợ nơi có nước vừa sâu vừa rộng lớn. Theo một nghĩa khác thì Yui sẽ có ích hơn khi vào rừng bởi sự nhanh nhẹn và độ quen thuộc với địa hình phức tạp như đã ăn sâu vào bản năng của thú nhân.
Lithi đồng ý vào rừng bởi đó cũng là lợi thế của em ấy, khi mà đã từng sống trong ngôi làng elf trong khu rừng đại thụ. Mặc dù Lamias dạo gần đây tỏ ra thân thiết với Lithi tuy nhiên cô ta vẫn muốn xuống biển một lần, bởi đây là lần đầu tiên được thấy biển sau nhiều năm ở trong cung điện trên đất liền, chật hẹp và tù túng.
Còn cậu thì sao? Cậu ở phe trung lập và hiển nhiên lại bị cuốn vào một cuộc xâu xé của Yui và Miko. Hai cô gái cãi nhau om sòm. Cuối cùng không thể chịu được nữa cậu quyết định ở lại bãi biển. Dù là phận phái mạnh, không làm gì để giúp phái yếu là một tội ác, tuy nhiên tất cả họ đều mạnh ngang ngửa hoặc hơn cậu rất nhiều nếu nói về sở trường của mình. Vậy nên tốt nhất là không làm gì cả, còn đỡ hơn rước thêm nhiều phiền phức vào cái thân khốn khổ của mình.
"Ah..."
Miko đột ngột cởi trang phục trước mặt cậu. Và tuyệt nhiên bộ đồ lót khêu gợi màu xanh dương đã thoát khỏi lớp vải đã luôn bao bọc xung quanh nó. Từng đường nét hoàn mĩ trên cơ thể cô ấy như đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ cái nhìn của cậu vậy.
Dù cho ngực và vườn địa đàng của cô ấy vẫn còn một lớp hàng rào che chắn màu xanh dương, nhưng nó vẫn không thể ngăn cậu nhìn thấy được chúng một cách trần trụi. Chính xác hơn, sự trần trụi mà cậu nhìn thấy đó không phải hiện tại mà thuộc về quá khứ, cái đêm ân ái chỉ cách đây vài ngày trước. Cậu đã vô tình nuốt nước bọt khi nhớ lại cái cách mà đôi môi mình lả lướt, âu yếm cặp đùi cùng bộ ngực quyến rũ đó như thế nào.
"Này, cậu nhìn chưa đủ sao?"
Miko phản ứng với cái nhìn đầy du͙© vọиɠ của cậu bằng đôi má hơi ửng đỏ. Cậu biết Miko không hẳn là muốn cởi đồ ngay trước mắt cậu, nhưng cô ấy có lẽ muốn chứng minh với ai đó về một mối quan hệ đủ thân mật để làm điều này.
Cậu ngây ngô che mắt vào với cùng với lời xin lỗi.
"Xin lỗi, tớ không cố ý..."
"M-mà cũng chẳng có gì để nhìn hết! Đây chỉ là đồ bơi mà thôi!"
Ngay khi cậu cảm thấy cô ấy thực sự quá sức dễ thương với vẻ mắc cỡ đó, thì Yui, người cảm thấy có gì đó không ổn, cũng đòi cởi đồ theo. May thay Lithi đã kịp thời ngăn lại bằng sự ngây thơ trong sáng của em ấy.
"Chúng ta vào rừng mà chị, nếu cởi đồ sẽ bị côn trùng đốt đó."
Nếu cậu không lên tiếng can ngăn thì hai cô nàng rắc rối này sẽ tiếp tục đấu đá nhau cho đến trưa. Lúc đó thì tất cả sẽ đều ngỏm vì cơn đói. Vậy nên cậu xoay Miko về phía biển rồi xoay Yui về phía rừng.
"Nhanh đi nào Miko, Yui. Không ai muốn chết ở đây vì đói đâu nhỉ."
Dù còn chưa chịu hài lòng, nhưng cuối cùng họ cũng chịu nghe cậu nói và rời đi.
Các cô gái đã đi hết, chỉ còn lại mình cậu bơ vơ trên bờ biển với bãi cát trắng và mặt biển trong xanh. Nếu nói cậu để mặc cho các cô gái làm còn bản thân thì lại nằm ườn lười nhác thì chẳng hề đúng. Cậu bắt đầu công việc của mình, một công việc quan trọng để có thể nấu chín đồ ăn khi các cô gái mang về, đó là kiếm củi.
Dọc trên bờ biển có hàng loạt những khúc gỗ khô dạt vào bờ từ lâu và mắc kẹt luôn trên đảo, được hong khô hoàn toàn bởi ánh nắng mặt trời, đó chính là nguyên liệu để làm củi hoàn hảo.
Cậu tìm đủ củi để đốt một nhóm lửa lớn, rồi bắt đầu xếp chúng lại thành hình chiếc nón. Chưa hết, cậu còn tạo ra được bùi nhùi từ xơ của thân cây dừa để giúp việc gỗ bắt lửa nhanh hơn.
*Ruỳnhhhhhh!* *Ầmmmm! Ầmmmmm!*
Một cơn chấn động mạnh khiến hòn đảo rung chuyển.
"Cái gì vậy?"
Nó phát ra từ lòng địa chất của hòn đảo này. Nó báo hiệu cho sự hoạt động bất thường và hiểm họa khôn lường từ ngọn núi lửa. Cảm nhận được điều đó, những con chim tháo chạy khỏi khu rừng với những tiếng kêu inh ỏi. Đống gỗ cậu đã dựng lên đã phải sụp đổ sau cơn chấn động này.