Kẻ Bị Ruồng Bỏ (Outcast1)

Chương 120: Rắc rối của Yui

Không biết là do trùng hợp hay may mắn, người phụ nữ đã kéo cậu vào túp lều lại chính là con gái của tộc trưởng. Hay nói cách khác là con gái của người nắm giữ quyền lực cao nhất. Và vở diễn của cậu đã bằng sự may mắn đã vô tình đánh chính xác vào sự thù địch của cô ta với bộ tộc Atlas.

Sau khi khiến cậu tắc thở trong bộ ngực đồ sộ đó cô ta đã hứa sẽ cho cậu một chỗ ở. Nhưng đáng tiếc thay là không hề có sự riêng tư khi bị bắt ở trong túp lều của chính cô ta. Phòng trừ trường hợp cô ta cũng đang giả ngốc để thăm dò, bất đắc dĩ cậu không thể từ chối lời đề nghị đó.

"Chắc em chưa có gì vào bụng từ khi bị đuổi khỏi bộ tộc nhỉ?"

Cô ta đã bị quấn theo cách xưng hô của cậu ban nãy, gọi cậu bằng "em" và xưng "chị", dù nghe không quen tai nhưng cậu vẫn đành phải chấp nhận. Cậu giả bộ gật đầu mặc dù vừa mới ăn xong bữa trưa không lâu.

"Đợi một chút."

Cô ta rời khỏi túp lều rồi nhanh chóng quay lại, trên tay còn đang cầm theo thứ gì đó. Chính xác hơn thì nó là một mảng thịt nướng lớn to khủng khϊếp. Thực sự nó quá lớn để một người bình thường có thể ăn hết, nhất là khi trong bụng cậu vẫn còn bị lấp đầy bởi thức ăn buổi trưa. Khi được mời nguyên miếng như vậy, cậu lắc đầu.

"Xin lỗi... nhưng như thế là quá nhiều. Em không thể ăn hết từng đó được."

Cô ta tỏ ra ngạc nhiên.

"Trong lúc đói chị có thể nhiều hơn thế này vài lần. Vậy mà dù đói nhưng em vẫn nói rằng chỗ thịt này là quá nhiều sao? Em thật lạ đấy."

Sau khi chỉ lấy một phần nhỏ của miếng thịt lớn, cố gắng nuốt trôi nó cùng với một chút sạn còn sót lại, cậu không biết phải tiếp chuyện thế nào nên đành xử dụng một câu hỏi xã giao.

"Hình như em chưa biết tên chị."

Cô ta liếʍ láp ngón tay sau khi tọng vào bụng toàn bộ chỗ thịt kia rồi chuyển ánh mắt sang nhìn cậu với một câu giới thiệu ngắn gọn.

"Wover."

"Còn tên em là Yuko."

"Đó là một cái tên lạ đấy."

Wover nở một nụ cười, một phần là do thỏa mãn sau bữa ăn. Khi những ngón tay đã hoàn toàn sạch sẽ, cô ta đứng dậy và nhìn ra phía bên ngoài túp lều, nơi một tảng đá lớn được đặt ở đó.

"Em không thể ở đây mà không làm gì được. Hãy ra ngoài giúp chị làm vũ khí."

"Vũ khí? Bằng đá ạ?"

Cô ta gật đầu và nói rằng đồ đá hiệu quả hơn gỗ rất nhiều. Cậu thì không nghĩ như vậy, nhưng đây không phải là nơi tồn tại một nền văn minh tiên tiến khi chính xác đây là sự mô phỏng của thời kì đồ đá.

Đến chỗ tảng đá lớn, cậu bị bắt ngồi yên ở đó để đợi cô ta lượm những viên đá về. Tảng đá này giống như một chiếc bàn mài vậy. Bề mặt của nó tương đối phẳng, hơi nhám, thực sự rất phù hợp cho việc mài dũa.

Sau khi phải ngồi chờ đợi đến tê mông Wover cuối cùng cũng quay lại. Từ đằng xa cậu có thể thấy cô ta mang theo cả một bọc đựng đầy đá nặng trĩu.

Những tiếng kêu khô khốc khi những hòn đá rời khỏi túi, chạm vào bề mặt chiếc bàn đá. Wover đưa mắt tìm kiếm, cuối cùng chọn ra hai viên đá phù hợp nhất đưa cho cậu một viên.

"Xem chị rồi làm theo nhé."

Chị ta bắt đầu đập hòn đá xuống một cách đều đặn theo đúng một góc độ. Dù không dùng sức quá mạnh nhưng những phần thừa của viên đá dần vỡ vụn.

"Hãy đập viên đá theo một góc nghiêng như thế này, rồi làm như vậy với mặt còn lại."

"Vâng em hiểu rồi."

Một hay hai giờ gì đó đã trôi qua. Vì những tán cây của khu rừng nhiệt đới đã che hết mặt trời, nên cậu khó có thể xác định thời gian. Viên đá trên tay Wover tự lúc nào đã thành hình của một mũi lao nhọn với lưỡi tương đối sắc. Nó có thể dễ dàng đâm xuyên qua lớp da dày của một con gấu.

"Vậy hãy thử xem nào, với viên đá đang trên tay ấy."

Cậu bắt đầu đập viên đá giống với cách mà Wover làm. Những vụn đá đang dần vỡ ra lăn xuống đất.

"Này này, nếu đập mạnh như vậy khi vỡ ra, chúng sẽ khiến tay em bị thương..."

Wover chưa kịp nói xong, viên đá bỗng bị vỡ ra làm hai, cạnh sắc của chúng đã cứa lên tay cậu. Một cảm giác đau nhói khiến cậu nhăn mặt. Wover tỏ ra lo lắng cầm lấy tay cậu.

"Em ổn mà, không sao đâu."

"Đưa chị xem nào... Huh?"

Cô ta vô tình thốt lên ngạc nhiên sau khi ngửa bàn tay cậu lên xem xét. Không có bất kì một vết thương nào, chỉ có một chút máu còn đọng lại đang chảy xuống, cứ như thể việc bị hòn đá làm bị thương như chưa từng tồn tại vậy. Trong khi vẫn giữa tay cậu, Wover nhìn viên đá đã vỡ đôi để xác định rằng chúng cũng dính máu.

Lúc này cậu thầm tặc lưỡi tự nguyền rủa bản thân khi bất cẩn để bị thương. Vết thương đã biến mất đang khiến việc trà trộn và màn kịch của cậu bị phá hỏng.

Nhưng đó chỉ là có khả năng thôi. Chưa thể biết được kết quả sẽ ra sao nên cậu phải thử. Vì vậy phải nhanh chóng chuẩn bị cho vai diễn tiếp theo mà không được chậm trễ.

"Việc này chị có thể giữ bí mật được không?"

Wover một lần nữa chuyển ánh nhìn sang cậu như để tìm kiếm một câu trả lời, với một vẻ mặt thực sự nghiêm trọng.

"Chuyện này là sao?"

"Thực sự em không muốn nói điều này... Từ khi sinh ra em đã mang một khả năng tự hồi phục những vết thương nhỏ, như vết xước tại lòng bàn tay khi nãy chẳng hạn..."

Sự căng thẳng trong bầu không khi được hạ xuống một chút. Chị ta dịu lại sau khi nhìn viên đá rồi tiếp tục nhìn tay cậu, hai thứ vẫn còn đang dính máu.

"Đây là lần đầu tiên chị thấy một thú nhân với khả năng kì lạ như thế."

"Em hiểu. Cha mẹ em cũng từng rất lo lắng khi biết em có khả năng này."

Cậu nói dối một cánh trắng trợn, không hề chớp mắt trong khi giả vờ nhìn bàn tay vừa bị thương ban nãy với khuôn mặt trầm tư.

Wover bỏ tay cậu, quay về phía chiếc bàn đá rồi lựa một viên đá khác.

"Mà kệ, dù có kì lạ một chút nhưng không có nghĩa em sẽ lại bị đuổi đi giống như lũ tộc Altas đã làm. Hãy tiếp tục công việc và cẩn thận hơn cho dù em có khả năng tự hồi phục đi nữa."

Sau khi biến cục đá thành một đầu lao đủ sắc nhọn, cậu ngước nhìn lên và thấy bầu trời đang dần bị màn đêm che phủ.

"Em xong rồi đây."

Cậu đưa nó cho Wover, cô ta nhận lấy nó rồi xem xét kĩ lưỡng.

"Tạm được."

Tiếp tục với câu nói cộc lốc, đôi tay khỏe mạnh của cô ta kẹp chặt mũi lao vào một thanh gỗ được chẻ sẵn, sử dụng dây leo quấn chặt chúng lại để tạo thành một cây lao hoàn chỉnh.

Đã nhiều giờ đồng hồ trôi qua kể từ khi mọi người tách ra. Dù không thấy xung quanh có điều gì lạ xảy ra nhưng cậu vẫn cảm thấy có chút lo lắng cho các cô gái, đặc biệt là Yui, khi cô ấy luôn cảm thấy sợ hãi khi gặp người lạ.

Vừa lúc đó thì Wover nhìn xung quanh với ánh mắt như cảm nhận được điều gì đó bất thường.

"Lạ thật, sao hôm nay vắng đến như vậy?"

"Như thế nghĩa là sao...?"

Wover chỉ tay về phía trước, nơi những túp lều đang được soi sáng bởi những khóm lửa riêng. Trời đang dần tối nhưng cậu vẫn có thể thấy rõ hầu hết tại nơi đó đều là trẻ con và phụ nữ, rất ít đàn ông. Nếu có chỉ là những ông già. Vậy họ đã đi đâu?

Cậu đưa mắt tìm kiếm và rà soát toàn bộ khu vực sinh sống của bộ lạc, để rồi nhận ra nguyên nhân của sự bất thường.

Những người đàn ông của bộ lạc đang tụ tập xung quanh một cái cây lớn. Họ đang đùn đẩy, thậm chí là đánh nhau như thể đang tranh giành một thứ gì đó. Nhưng điều làm cậu sửng sốt nhất là người đang ở treo leo trên cành cây cao nhất.

"Yui!?"

Việc cậu bật dậy bất ngờ đã khiến Wover tròn mắt ngạc nhiên.

"Em biết người đó sao?"

Lúc này cậu rất lo lắng cho Yui, tuy nhiên vẫn phải giữ thật vững vai diễn của mình.

"Vâng, đó là em nuôi của em."

Giờ thì cô ta cũng đứng dậy, vơ lấy cây lao mới làm, tiến về phía đám đông.

"Phải chấm dứt sự hỗn loạn này lại trước khi cha chị để ý tới, đi thôi."

Tiến gần hơn đến chỗ chiếc cây, có thể thấy những người đàn ông đang sử dụng đồ ăn, chửi bới, thậm chí đánh lộn với nhau để thể hiện sức mạnh. Tất cả chỉ để lấy được sự chú ý của cô nàng đang ở trên ngọn cây kia. Sự ồn ào đang ngày càng gia tăng.

"Cô ấy sẽ là bạn tình của tao!"

"Không! Là của tao mới đúng!"

Wover xông vào giữa đám đông, sử dụng chiếc lao để cảnh cáo họ.

"Lũ khốn! Các ngươi không biết rằng trời đã tối rồi sao? Kẻ nào không trở về đúng chỗ của mình thì lại đây chiến đấu với ta!"

Dù đều là đàn ông với vóc dáng to lớn, khỏe mạnh, nhưng họ dường như phải e dè trước Wover khi cô ta cất tiếng. Điều đó cho thấy họ sợ sức mạnh của người phụ nữ tộc sói này.

Cuối cùng thì họ cũng miễn cưỡng phải rời đi bởi không muốn đυ.ng độ với Wover. Khi không còn ai nữa, cô ta chống cây lao xuống đất rồi khịt mũi một cái.

"Giờ thì em có thể xuống rồi."

Dù khuôn mặt vẫn còn hoảng loạn nhưng Yui đã nhận ra cậu, cô ấy bất chợt nhảy khỏi ngọn cây. Nhưng vậu đã kịp thời dang tay ra để đỡ lấy cơ thể nhẹ tênh của cô ấy mà chẳng tốn chút sức lực. Trong vòng tay cậu là một cơ thể nhỏ bé vẫn đang run rẩy.

"Ổn rồi, anh đây..."

Cậu xoa đầu Yui để xoa dịu sự hoảng loạn. Lỗi là do cậu khi đã hoàn toàn quên mất ngoài sức hút từ nhan sắc, cô ấy còn có khả năng quyến rũ người khác giới bằng mùi hương cơ thể, bởi khả năng bất tử giúp cậu miễn nhiễm với nó. Đặc biệt, thứ mùi hương đó lại càng phát huy thế mạnh của mình với những thú nhân có chiếc mũi thính.

Trong khi Yui không còn để ý bất kì điều gì xung quanh ngoài việc dụi đầu vào l*иg ngực cậu, Wover quay về phía túp lều của mình.

"Vậy là chỗ ở chật chội của ta lại có thêm một người nữa rồi."