Thật may mắn khi cậu đã đến kịp lúc, chặn cột lửa nóng rực được bổ xuống như chẻ đôi bầu trời. Dù không có khả năng chịu nhiệt cao như Miko tuy nhiên khả năng hồi phục của cậu đã bù lại điều đó. Cả cơ thể cậu giờ đây như đang được bao trùm bởi ngọn lửa của địa ngục.
Chịu đựng cơn đau lan đến từng tế bào trên cơ thể không là gì nếu có thể bảo vệ được Miko. Điều đó đã tiếp sức mạnh cho cho cậu trụ lại đến khi cột lửa trên bầu trời tan biến.
Sau khi đòn đánh kết thúc, Roge lấy lại được tầm nhìn phía trước và tỏ ra ngạc nhiên đến cực độ. Hắn ngạc nhiên vì Miko hoàn toàn không hề hấn gì trong khi mặt đất xung quanh đã bị đốt thành tro. Nhưng đó không phải là điều tạo ra sự bất ngờ lớn nhất.
"Không thể nào... một kẻ loài người có thể chặn được đòn đánh đó..."
Hoàn toàn bỏ qua sự hiện diện của Roge, cậu đưa tay ra đỡ Miko dậy.
"Xin lỗi cậu vì đã phá vỡ lời hứa. Nhưng tớ là kẻ chuyên như vậy."
Cô ấy nhìn cậu với đôi mắt vẫn còn chút ngạc nhiên sót lại rồi chợt thở dài.
"Đó là một lí do thực sự kì lạ. Nhưng nhờ đó mà cậu đã cứu mạng tớ lần này..."
Phá vỡ lời hứa luôn là điều cấm kị dù đó là tốt hay xấu. Có lẽ Miko sẽ chẳng tha thứ cho cậu sau chuyện này. Tiếp sau đó sẽ là một bài thuyết giáo dài và buồn chán. Nhưng dù sao thì cậu cũng đã chuẩn bị sẵn khi chủ động phá vỡ lời hứa
Trong khi đó, cậu bất chợt nhận ra một vết bỏng khá nặng tại phần vai của Miko khi cô ấy hóa giải trạng thái bán long. Dường như đòn đánh từ Roge đã không bị chặn lại hoàn toàn. Trông cô ấy khá đau đớn, nhưng lại cố giấu đi điều đó.
Mặc cho Roge đang lảm nhảm điều gì đó sau lưng, cậu tiến lại gần Miko hơn để xem xét tình trạng của phần vai. Tuy vết bỏng không sâu nhưng lại rộng.
"Vai cậu bị thương rồi, tớ có thể..."
"Tên ngốc này! Roge vẫn đang ở phía sau cậu đấy!"
Roge tức giận vì bị ăn bơ ngập miệng, nên đã xông lên thêm một lần nữa cùng với thanh đại kiếm rực lửa thứ hai. Tuy nhiên chưa kịp thành hình, một quả cầu ma lực được tạo ra phía sau lưng cậu bay thẳng về phía hắn, tạo ra một vụ nổ lớn. Không cần nhìn, nhưng chắc chắn sau đòn vừa rồi hắn đã bị đánh bay đi với một khoảng cách không hề nhỏ.
"Cậu..."
Ngay cả Miko cũng ngạc nhiên, có lẽ vì không nghĩ rằng cậu có thể tạo ra một khối cầu ở phía sau lưng như vậy. Tuy nhiên đó là thứ mà cậu đang nghiên cứu và luyện tập hàng ngày.
Cậu lôi từ trong túi chiếc lọ thủy tinh nhỏ đưa cho Miko.
"Thứ chứa máu của tớ, nó mang lại cho cậu khả năng hồi phục tương tự như Roge. Vết bỏng của cậu sẽ lành nhanh chóng thôi."
Chữa lành cho cô ấy là mục đích chính. Hiện tại điều đó đã xong, chỉ còn một việc nữa cần phải giải quyết. Đó là lúc mà cậu chậm rãi quay lại để tìm kiếm Roge, kẻ đã bị đánh bay đi không lâu.
Cậu đã tìm thấy và tiến đến khi hắn còn đang cố gắng gượng dậy.
"Thứ đó có vẻ khá tốt đấy. Chẳng những không bỏ mạng trong đòn vừa rồi mà còn có thể hồi phục được."
Roge xanh mặt lại với câu nói đó. Không dừng lại cậu chỉ tay về phía sau lưng, nơi mà Miko đang đứng.
"Tác dụng của nó cũng tương tự thứ đó. Tôi tự hỏi liệu ai đã đưa nó cho ông?"
Roge cuối cùng cũng đã thoát khỏi cơn hoảng loạn sau cú sốc từ vụ nổ gây ra. Hắn bỗng tỏ ra tức giận vung một cú đấm hướng thẳng vào mặt cậu.
"Mày dám xem thường tao đến thế saooooo!????"
Tuy nhiên cậu đã chặn lại bằng lòng bàn tay một cách dễ dàng. Nếu không phải là trong dạng rồng hoàn toàn thì Roge sẽ không phải là đối thủ đáng sợ. Nắm đấm của hắn bị bóp nát, thịt và xương trộn lẫn nhau trở thành một mớ hỗn độn. Hắn ngã xuống rên không ra tiếng.
"Đừng lảng tránh câu hỏi của tôi Roge. Ai đã đưa cho ông ống tiêm đó?"
Theo bản năng, Roge có vẻ như cảm thấy nguy hiểm và bắt đầu lết xa khỏi cậu môth chút. Chắc chắn hắn đang sợ hãi, nhưng dù vậy trong đôi mắt đó vẫn còn sự thách thức.
"Mày sẽ không bao giờ được biết! GYA HAHAHAHAHAHA!"
Cậu nhẹ nhàng tặng cho hắn một cú đấm chí mạng, xuyên thủng qua lớp vảy rồng siêu cứng. Roge khuỵu xuống đất một lần nữa.
Cúi xuống và ghé sát tai hắn, khóe môi cậu nhếch lên tạo thành một nụ cười tàn độc.
"Thực ra thì... tôi không quan tâm đến câu trả lời của ông lắm đâu. Thứ tôi cần là cái mạng của ông vì đã khiến Miko bị thương đến như vậy. Để xem thứ chất lỏng đó cứu mạng ông được bao lâu..."
Roge nôn ra máu, cổ hỏng hắn nghẹn ứ lại với đôi mắt trợn tròn. Khuôn mặt hắn trắng bệch với biểu cảm sợ hãi.
"M-mày... không phải... con người..."
Bằng cách nào đó hắn đã có thể đứng dậy một lần nữa và cúp đuôi bỏ chạy. Tuy nhiên hắn khuỵu xuống một lần nữa.
"Ông nghĩ rằng thoát khỏi đây và biết thành trạng thái rồng thì có thể đánh lại được tôi sao? Đúng là như vậy đấy... Nhưng liệu ông có thể sống sót trước khi rời khỏi vùng lòng chảo rộng lớn này?"
Giữa lòng bàn tay cậu dần thành hình một khối cầu ma lực cỡ trung bình. Dù nhỏ, nhưng khi ăn chọn nó một cách trực tiếp, hắn chắc chắn sẽ chết.
Sự tự tin, phẫn nộ, tràn đầy sức mạnh, sát khí giờ đây đã hoàn toàn nhường chỗ cho sự tuyệt vọng. Ngay lúc này đây cậu sẽ kết liễu hắn một cách nhanh nhất.
"Chết đi..."
Từ đâu một cú bổ tay mạnh đập xuống đầu cậu mang lại cơn đau điếng. Khối cầu ma lực bị ngắt nguồn cung cấp nên đã biến mất. Khi quay ra sau lưng mình để tìm kẻ đã làm thế, cậu nhận một câu mắng lớn.
"Cái tên ngốc này!"
"Đau quá! Sao cậu lại đánh vào đầu tớ!"
Cậu ôm đầu và rêи ɾỉ.
"Không được phép gϊếŧ ông ấy!"
"Nhưng mà..."
"Tớ nói không là không!"
Tự dưng Miko trở nên thật nghiêm khắc và thật đáng sợ. Cậu cảm thấy hoàn toàn không nên cãi lại cô ấy trong tình huống này.
"Được rồi, tớ hiểu rồi."
Cậu gật đầu.
"Nếu hiểu thì giúp tớ bắt Roge lại, ông ấy cần phải bị trừng phạt vì đã gian lận."
Roge đã để cậu trói lại với tình trạng cứng đờ. Dường như hắn đã phải chịu một cú sốc lớn về tinh thần cũng như thể xác.
=================================
Trong một quán rượu nọ, những người đàn ông đang tụ tập với nhau với những chai rượi vứt ngổn ngang trên bàn. Họ đang bàn về những gì đã xảy ra trong trận chiến giữa tân nữ hoàng và vị đế vương hết thời.
"Tên con người đó, chúng mày đã thấy chứ?"
"Nó quá mạnh. Ta không tin con người lại đạt được sức mạnh như vậy!"
"Đúng thế, chính tay tao đã gϊếŧ một nhóm con người lạc gần vào lãnh địa của chúng ta mấy hôm trước. Chúng mặc những bộ giáp sáng bóng và đẹp đẽ cùng những thanh kiếm to và đáng sợ. Nhưng vẫn thật yếu đối khi không chịu nổi ba đòn của tao."
Và rồi một người đứng dậy khiến cho sự chú ý của họ đều đổ dồn về một hướng.
"Sức mạnh khủng khϊếp của tên con người đó quả là điều bí ẩn. Nhưng chúng mày biết điều khiến tao thực sự chú ý nhất là gì không?"
Tất cả đều lắc đầu với vẻ mặt tò mò.
"Như chúng mày đã thấy trong trận chiến. Hắn hoàn toàn nghe lời của nữ hoàng."
"Rồi sao nữa?"
"Nếu sự thực là vậy thì việc nữ hoàng giao cho hắn viên đá linh hồn cũng không hẳn là sai. Hắn chắc chắn đủ mạnh để giữ nó an toàn. Hơn là trên cái đền ở đỉnh núi kia, nơi chẳng ai canh gác."
"Mày điên rồi sao??? Giao chúng cho một kẻ không mang dòng máu long tộc là báng bổ tổ tiên đấy!"
Những ý kiến trái chiều liên tục được đặt ra, và cũng là những điều mà tất cả người dân đều đang mắc phải. Một bên cho là nữ hoàng đang làm điều tốt cho lãnh địa, một bên thì ngược lại với nỗi lo lắng và bất an.
==================================
Sau khi trở về nhà và bị Miko trách mắng đôi chút, cùng với đó thoát khỏi sự nũng nịu từ Yui là lúc cậu tìm được một khoảng thời gian riêng tư. Nhưng nó đã bị Lamias xen mà chẩng báo trước.
Hiện tại Yui đang ngủ trưa trên giường, còn cậu và Lamias đang ngồi trên ghế nhìn nhau một cách nghiêm trọng nhất có thể.
"Chuyện này là sao Yuko? Có kẻ nào đó đã tác động lên không thời gian tại hố thiên thạch."
Cậu gật đầu.
"Chính xác là như vậy. Hắn đã làm vậy để có thể trực tiếp đối mặt với tôi. Chính việc cô cố gắng thoát khỏi đã phá vỡ ma pháp của hắn và cứu tôi đó. Nếu chậm thêm chút nữa thì..."
Cậu thật sự không thể tưởng tượng nổi viễn cảnh xảy ra nếu Lamias thoát ra chậm hơn dù chỉ một vài giây.
"Mục đích của hắn là gì vậy?"
"Những viên đá."
Hắn muốn có những viên đá và nói điều gì đó như "để thay đổi thế giới". Cậu không hiểu ngĩa của từ "thay đổi" nhưng "thế giới" là một định nghĩa thực sự rộng lớn. Những viên đá linh hồn này sau khi được phá vỡ phong ấn có đủ khả năng để tác động lên "thế giới" và "thay đổi" nó?
Nhưng "thay đổi" ở đây là gì? Tiếp tục tàn phá, hủy hoại, tận diệt mọi thứ? Hay còn có một ý nghĩa nào đó ẩn sâu trong đó mà cậu không thể biết?
Càng nghĩ đầu cậu càng quay mòng mòng. Những câu hỏi không thể tìm ra câu trả lời. Kẻ duy nhất có thể trả lời chúng chính là người mang áo choàng và chiếc mặt nạ đen đó.
Cậu đứng dậy, tiến đến trước Yui đang say ngủ và xoa đầu cô nàng.
"Những viên đá ngày hôm nay suýt chút nữa đã vào tay hắn nếu không nhờ có ảo ảnh mà cô ấy đã tạo ra."
Tay cậu chuyển xuống phía dưới, luồn nhẹ vào trong váy cô nàng, gỡ cái đai ở bắp đùi. Cái đai đó chính là chiếc vòng cổ, nhưng đã được cậu chỉnh sửa đôi chút giống như thắt lưng nhưng lại đeo vào đùi. Ngoắc vào chiếc đai chân đó chính là cái túi đựng những viên đá.
"Hóa ra cậu giấu ở đó hả?"
Lamias nở một nụ cười châm chọc.
"Nhưng đó là nơi cô sẽ không nghĩ rằng tôi giấu đúng không?"
Lamias suy tư một lúc rồi gật đầu lia lịa tỏ ý đồng tình với quan điểm kì dị này.
"Đúng đúng! Tôi cũng đã ngạc nhiên mà!"
Hiện tại cậu đã thu thập được ba viên đá linh hồn. Còn đến phân nửa chúng cậu chưa sở hữu. Nếu như kẻ bí ẩn kia tìm cách để có thể đối đầu trực diện với cậu, có nghĩa là thời gian sẽ không còn nhiều. Cậu cần tiếp tục chuyến hành trình sớm nhất có thể.