Dù cho sự việc đã được Miko giải quyết một cách ổn thỏa, tuy nhiên cậu không thể chối bổ trách nghiệm của mình và cho qua nó. Vì đã gây ra lỗi lầm này, nên cậu quyết định sẽ xin lỗi cô ấy một lần nữa.
Dù đã đợi rất lâu để nói lời xin lỗi một cách trực tiếp, nhưng phong cậu không hề có tiếng gõ cửa. Như một lẽ thường sau bữa ăn tối, Yui sẽ lén vào phòng của cậu để ngủ chung. Nhưng dù đã đợi rất lâu, cậu dương như không thấy có dấu hiệu gì là cô ấu đã gõ cửa. Bên kia cánh cửa vẫn im lìm và điều đó khiến cậu lo lắng.
Có lẽ là do cô ấy vẫn giận cậu? Hay chỉ là sự trùng hợp? Hay vì cô ấy đang còn mệt sau khi đấu với Miko?
Hàng loạt dấu hỏi xuất hiện, và càng khiến cậu trở nên lo lắng hơn nữa. Vậy nên cậu đã quyết định sẽ đến tận phòng Yui để tìm hiểu rõ nguyên nhân.
“Này Yui, em có trong đó không?”
Giọng nói nhỏ nhẹ phía bên kia cánh cửa đáp lại.
“Có chuyện gì vậy ạ…?”
Cánh cửa được mở ra một cách chậm rãi và một đôi mắt dễ thương đang ngước lên nhìn cậu.
“Anh muốn gặp em.”
“Ưm… em hiểu rồi…”
Khi cậu vào phòng và cả hai cùng ngồi xuống giường. Cậu chợt cảm thấy đầu óc trông rỗng, không thể nghĩ ra một lời xin lỗi chân thành nhất. Vậy nên không khí trầm tư vẫn bao trùm lấy căn phòng. Tuy nhiên cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu, cô ấy bắt đầu đứng xuống giường, đặt tay lên chiếc cúc áo và bắt đầu cởi chúng. Điều đó khiến cậu không khỏi cảm thấy bối rối.
“K,khoan đã Yui. Anh không sang đây để làm vậy...”
Cậu giữ tay cô ấy lại trước khi những chiếc cúc áo được tháo hết. Dường như, cô ấy đang hiểu lầm về lí do mà cậu ở trong căn phòng này.
“Em làm anh khó chịu ạ…”
Cô ấy trông như một con mèo bị bỏ rơi một cách tội nghiệp, tránh đi ánh mắt của cậu. Cô ấy cúi xuống với khuôn mặt buồn, đôi tai cũng không còn vểnh lên nữa.
“Không… anh không cảm thấy khó chịu hay gì hết cả…”
Cô ấy rụt rè ngước lên nhìn cậu.
“Nhưng anh đã muốn em dừng lại…”
Ở bên cạnh nhau một thời gian dài, khiến cho cậu đã phần nào hiểu được những gì mà Yui muốn hay đang suy nghĩa. Và chính điều đó khiến trái tim cậu thắt lại khi nhận ra ý nghĩa trong câu nói của cô ấy. Cậu ôm chặt cô ấy vào lòng.
“Không, không phải vậy đâu Yui… Anh yêu em bởi em là chính em. Không phải bởi những điều đó. Xin em đừng nghĩ như vậy.”
Dù không khóc, nhưng giọng Yui như nghẹn lại, dường như là bởi những hiểu lầm của cô ấy đã bị xóa bỏ.
“Em xin lỗi… em đã quá đáng với anh… Em không nên làm như vậy…”
Mặc dù cho cậu hoàn toàn là kẻ đã gây ra những tội lỗi, nhưng Yui lại là người xin lỗi. Điều đó khiến cậu không thể tha thứ cho bản thân và quỳ xuống trước mặt cô ấy.
“Yui… tất cả mọi tội lỗi đều là do anh gây ra. Anh đã khiến em thất vọng… khiến em phải khóc. Anh không thể tự tha thứ cho bản thân được. Xin hãy tát anh thật mạnh. Em hoàn toàn có quyền làm như vậy.
..”
Nhưng cô ấy lắc đầu.
“Em sẽ không làm vậy với anh. Em đã tha thứ cho anh mất rồi...”
Yui nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cậu. Sau khi lùi lại một vài bước cô ấy lại đặt tay lên cúc áo, mặt ngoảnh đi và nói một cách rụt rè.
“Anh biết không… Miko và em đều yêu anh... Nên chúng em đã thỏa thuận sẽ sử dụng khả năng của mình để giành lấy anh… Em không giỏi nấu ăn cũng không thể nói chuyện hài hước được như cô ấy… Em chỉ có thứ này cho anh thôi…”
Giờ đây cậu mới chợt nhận ra cô ấy đang cố quyến rũ cậu để dành phần thắng về mình trong sự “cạnh tranh công bằng” mà cả hai đã đặt ra.
Hôm qua cậu đã không hề được đυ.ng tới cô ấy dù chỉ một chút nên giờ đây cậu bắt đầu cảm thấy nóng lên một cách nhanh chóng.
Cậu từ từ tiến đến, Yui lùi dần về phía sau rồi ngồi lên ga giường. Cặp đùi thon gọn trắng trẻo đang dần tách ra trước mặt cậu từng chút một đầy khêu gợi. Cô ấy quàng chân lên cổ cậu rồi từ từ siết chặt lại.
“Em không biết nấu ăn cho… nhưng em sẽ học nó… để nấu cho anh hàng ngày…”
Cô ấy khẽ rêи ɾỉ.
Yui đang cố gắng thay đổi bản thân để trở thành một người phụ nữ có thể chăm lo cho cậu. Điều đó khiến trái tim cậu đập mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Tuy nhiên cậu không thể hiện điều đó bằng cách thô bạo như mọi lần, mà nhẹ nhàng âu yếm cơ thể nhỏ nhắn của nàng mèo xinh đẹp.
_______________________________
Miko luôn chuẩn bị bữa sáng cho mọi người rồi rời khỏi căn nhà gỗ để đảm đương công việc của một nữ hoàng. Tuy nhiên dù là nữ hoàng, cô ấy vẫn có một ngày nghỉ để nghỉ ngơi và làm nhưng điều mình thích.
“Này, cậu muốn đi đâu không?”
Cô ấy ôm lấy tay cậu và khiến chúng mắc kẹt trong bộ ngực lớn. Dù rất ngại, tuy nhiên bằng tài năng diễn xuất của mình, vẻ mặt cậu vẫn điềm tĩnh và giọng nói vẫn có thể mạch lạc một cách đáng bất ngờ.
“Tớ cũng không rõ nữa. Nhưng mà nếu chúng ta đi thì ai nấu bữa sáng cho mọi người an vậy?”
“Không phải lo đâu ngốc à. Tớ đã chuẩn bị sẵn mọi thứ trước khi cậu hỏi điều đó rồi.”
Mộ nở một nụ cười tỏa nắng, ấn ngón tay lên trán cậu. Nhưng thường lệ, cô ấy luôn khiến tim cậu lỡ nhịp bằng sức quyến rũ riêng của mình. Cô ấy dẫn cậu đến một quán ăn nhỏ. Dù nhỏ nhưng chắc chắn đây là một quán ăn ngon, bởi lẽ mùi hương hấp dẫn và sự đông khách của nơi này. Và đương nhiên bao nhiêu người trong quán, thì bấy nhiêu ánh mắt dán vào cậu khi cả hai cùng bước vào trong quán. Cậu đổ mồ hôi hột và thì thầm nhỏ.
“Này… cậu là một nữ hoàng… đi với tớ vậy có ổn không?”
Nháy mắt một cách ting nghịch với cậu và thì thầm lại.
“Ai quan tâm chứ. Tớ có thể tùy ý làm mọi điều mình muốn mà ~”
Không thể nói gì thêm, chỉ biết hút một hơi thật sâu, cậu nhún vai và bỏ qua những ánh mắt hiếu kì.
“Được rồi… tớ cũng không thể cấm cậu được.”
Hết câu, cậu giật mình khi một người phụ nữ lớn tuổi xuất hiện tự lúc nào khi nhìn ra phía trước. Bà ấy tự xưng là chỉ quán và cúi đầu.
“Ngọn gió nào đã đưa người đến quán ăn nhỏ bé của chúng tôi vậy?”
Thật ngạc nhiên, Miko ngay lập tức thể hiện sự trang nghiêm của mình khi đứng trước mặt người dân, giấu đi sự hồn nhiên tinh nghịch và nói.
“Ta đến đây để ăn một bữa sáng với người bạn của ta. Bà có thể tìm cho ta một bàn trống được chứ?”
Bà ấy lại cúi đầu một lần nữa với một nụ cười hiền hậu. Đưa tay ra hiệu cho một người đàn ông phục vụ bàn. Người đàn ông đó dường như là chồng của bà ấy. Ngay khi ấy, một nhóm ba người đã đứng dậy sau khi ăn xong.
“Chúng cháu ăn xong rồi. Xin hãy đưa ngài ấy đến đây ngồi đi ạ.”
Họ nhường lại ghế cho nữ hoàng với một sự thành tâm. Để có thể nhận được sự thành tâm như vậy từ những người dân này, có lẽ Miko đã đảm nhận tốt việc trở thành một nữ hoàng, lãnh đạo và bảo vệ bọn họ. Cậu thầm cảm thấy khâm phục cô ấy. Và có lẽ sự trợ giúp từ cô ấy sẽ giúp cậu hoàn thành được việc trở thành một nhà vua tốt sau khi trở về lại vương quốc của mình.
Ngồi xuống bàn ăn với khuôn mặt tỉnh bơ, Miko kéo chiếc ghế sang ngồi sang bên cạnh cậu. Ngay lập tức hầu hết những ánh mắt tò mò của những người đàn ông trong quán ăn bỗng chốc giống như những lưỡi dao đang muốn băm vằm cậu ra từng mảnh vậy.
“Miko… cậu có thể ngồi xa tớ ra một chút được không? Như thế này hình như hơi quá gần rồi…”
Nói không suông, cô ấy ngồi sát đến mức hai bờ vai chỉ còn cách nhau vài vài xăng ti mét. Miko không hề biết rằng cô ấy đang vô tình muốn gϊếŧ cậu.
“Sao chứ, chúng ta đang hẹn hò mà. Cậu lại dám đuổi tớ sao?”
Miko chỉ nói vừa đủ để cậu nghe được, không chỉ vậy còn phồng má lên giận dỗi một cách kín đáo. Đứng giữa một tình huống ngàn cân treo sợi tóc như vậy, những miếng thức ăn mà cậu đang nuốt không thể trôi nổi xuống dạ dày. Đây chắc chắn là một bữa ăn tồi tệ và đáng sợ nhất từ trước đến nay.
“Há miệng ra nào.”
“Eh?”
“Cậu không nghe thấy à. Há miệng ra nào.”
“Nhưng mà…”
“Nói A đi.”
Bầu không khí tràn đầy áp lực đang chèn ép tinh thần cậu ngày một gia tăng khi miếng thức ăn tới gần hơn.
“Thôi… không cần mà. Tớ có thể tự gắp được.”
Ngay tắp tự, cô ấy huých vào nạng dường cậu một cái thật mạnh với nụ cười đầy thân thiện, khiến miệng cậu mở to. Và sau đó miếng thức ăn đã chui tọt vào trong nhanh một cách không tưởng.
“Đau quá… cậu làm gì vậy…”
Cậu ôm sườn mình và gục xuống bàn.
“Xin lỗi, tớ đang là một nữ hoàng. Không thể cho mọi người thấy có người lại không nghe lời tớ được.”
Miko ra vẻ thỏa mãn và gắp thêm miếng nữa.
“Giờ thì tiếp tục nào ~”
Bữa ăn kết thúc trong sự căng thẳng cực độ. Cơ thể cậu như nhũn ra khi thoát khỏi những người như muốn băm, gϊếŧ, nguyền rủa cậu trong cái quán ăn đáng sợ đó. Dường như Miko không hiểu được rằng cô ấy là người của công chúng.
“Nè nè. Cậu thấy vui không?”
“Chắc là có…”
Miko chạy đến ôm lấy cổ cậu từ đằng sau trên đường về. Cô ấy giờ đã trở lại với con người thật của mình, một cô gái nữ tính đáng yêu và tinh nghịch.
“Mà này Yuko…”
Cô ấy giữ cậu lại.
“Mọi chuyện giờ đã ổn rồi nhỉ. Cậu đã có những người bạn tốt xung quanh ngoài tớ ra. Tớ cảm thấy hạnh phúc khi nhìn thấy cậu được vui vẻ tại nơi này.”
Miko đã luôn mong muốn mang lại điều tốt nhất cho cậu. Cô ấy vui khi cậu vui, buồn khi cậu buồn. Mang cậu đi với những điều chưa từng được trải nghiệm trong quad khứ. Bạn bè, niềm vui, yêu… và được yêu.
“Cảm ơn cậu Miko à.”
Một nụ cười đã nở trên môi cậu.