Yui giờ đây giống như một con thú đói khát ngấu nghiến muốn nuốt trọn toàn bộ khối ma lực khổng lồ của cậu, không chỉ vậy, sinh lực cũng đang biến mất. Cơ thể cậu nặng trĩu, mất đi khả năng cử động. Tốc độ mà cô ấy rút đi nhanh hơn cả khả năng hồi phục, khiến cậu hoàn toàn bất lực.
Những cô gái giờ đây mới bắt đầu linh cảm thấy có điều gì đó kì lạ bởi cánh cửa dẫn tới phòng đựng đá linh hồn vẫn chưa mở. Lúc này, họ mới quay lại và không khỏi giật mình trước điều đang diễn ra trước mắt.
Khi làn cậu trở nên trắng bệch, không còn giữ vững cơ thể nữa. Đỡ cậu xuống sàn, Yui thì thầm với giọng nói lạnh lùng như thể bên trong cô ấy đang được điều khiển bởi một con người hoàn toàn khác vậy.
“Em đã luôn muốn được nếm thử hương vị của chúng… Nhanh thôi, em sẽ sớm không giận anh nữa đâu…”
Cậu đổ gục xuống sàn. Vì ma lực cạn kiệt và cả sinh lực cũng vậy, kèm theo hậu quả khi sử dụng sức mạnh của thần khí nên cơ thể cậu sẽ phải mất một khoảng thời gian trong khoảng vài phút để có thể hồi phục lại hoàn toàn.
Cơ thể cô ấy giờ đây đang được bao bọc bởi một luồng ma lực màu tím. Ngoài hai chiếc đuôi luôn có, bảy chiếc nữa đang dần mọc ra và cũng hoàn toàn cấu thành bởi ma lực. Dường như mái tóc bạch kim của cô ấy cũng đang bắt đầu đổi màu theo nguồn ma lực đã hấp thụ. Những răng nanh duyên dáng mỗi khi cười giờ đây đang dài ra, giống như của những mèo hoang dã chuyên săn mồi. Và ánh mắt của cô ấy, giống như đang thực sự muốn gϊếŧ một ai đó vậy.
Lamias và Lithi hoảng hốt nhìn cậu đầy lo lắng, tuy nhiên có lẽ sự bất tử của cậu vẫn khiến họ có thể giữ được bình tĩnh. Miko lúc này chỉ biết sững lại, khi ánh mắt tràn đầy ham muốn gϊếŧ chóc và thù hận của Yui được đặt lên mình.
Cô ấy đang tiến bước về phía Miko, từng bước, từng bước một. Khi chỉ còn cách một khoảng cô ấy chợt dừng lại. Dường như đã đoán ra được điều khiến cho cô ấy đang hành xử một cách khác thường, Miko thận trọng lên tiếng.
“Yui… cô đang bị ảnh hưởng bởi lời nguyền từ nơi này. Cô thực sự muốn đánh với đồng đội của mình sao?”
Nhưng Yui lại không hề phản ứng trước những lời nói ấy. Vẫn tràn đầy sát khí cùng đôi mắt lạnh giá như băng, cô ấy cất tiếng.
“Cô đã biết… điều đó phải không? Nhưng sao cô vẫn cố tình cướp anh ấy khỏi tôi? Hay vì cô cảm thấy vui khi làm như vậy? Nói đi!”
Yui bất ngờ lao đến với một cơn cuồng bạo trong ánh mắt. Một chấn động mạnh xảy ra khiến ngôi đền rung chuyển. Miko bị đánh bay vào bức tường băng tạo nên một cái hố lớn. Tuy nhiên Miko bước ra khỏi cái hồ đó mà không hề xây xát, vì trước đó miko đã chặn đòn tấn công của Yui bằng lớp vảy rồng đang bao bọc lấy tay.
Miko đã đáp trả bằng cách đánh bật Yui khi cô ấy xông tới một lần nữa. Tuy nhiên với sự linh hoạt trong bản năng tự nhiên, Yui đã tiếp bề mặt bức tường đền một cách nhẹ nhàng. Lần này Miko đã không còn vẻ thận trọng nữa, cô ấy dường như đã nổi giận bởi lời nói lạnh ngắt của cô ấy.
“Gì cơ? Cướp khỏi cô? Thật nực cười! Cô nghĩ rằng tôi vui và khoái trá với điều đó? Chẳng lẽ tôi không được nghĩ cho bản thân? Tôi cũng yêu cậu ấy nhiều như cô vậy đó.”
“Đừng nói nhiều. Cô muốn mang lại cho anh ấy sự đau khổ lần nữa sao? Như vậy là quá đủ rồi.”
Xung đột giữa họ dần tăng lên và đạt tới đỉnh điểm. Họ lao vào tấn công nhau không ngớt và đôi khi kèm theo cả những lời lăng mạ.
Yui lao vυ't đi với tốc độ khủng khϊếp, bật nhảy qua bốn bức tường và trần phòng, liên tục tung những đòn tấn công không ngừng nghỉ vào Miko. Những đợt sóng dư chấn tỏa ra đánh bật đi cái lạnh của băng giá tại nơi này.
Đã hai phút trôi qua, cơ thể cậu mới chỉ hồi phục được một nửa. Giờ đây cậu chỉ có thể đứng vững khi được dìu trên vai của Lithi và Lamias.
“Dừng lại đi… chuyện này đi quá xa rồi…”
Cậu biết rõ việc tính cách của Yui bị thay đổi là bởi lời nguyền của ngôi đền đã đóng băng đi sự yếu đuối. Nhưng nguồn gốc đã dẫn đến tất cả những điều này đều là tại cậu, là bởi sự thiếu quyết đoán gây nên.
“Đừng xen vào cuộc sống của chúng tôi nữa.”
“Cô nghĩ tôi là kẻ thứ ba sao? Thật buồn cười. Xin hãy chấp nhận rằng cô chẳng thể bằng tôi ở điểm nào cả. Loại như cô chỉ biết ăn với ngủ mà có thể có tư cách gọi người khác như vậy?”
Căn phòng đang dần bị tàn phá bởi những đòn tấn công dữ dội. Cậu định can ngăn ngay sau khi có thể phục hồi lại, tuy nhiên vừa bước đến gần Miko đã ngăn cậu lại sau khi đánh bật Yui ra.
“Làm ơn đừng xen vào. Tớ phải giải quyết chuyện này đàng hoàng với cô ấy.”
Yui tấn công với tốc độ như một cơn cuồng phong đang càn quét, còn Miko hiện tại giống như một ngôi nhà cao tầng vững chãi vẫn trụ vững vậy. Đây là lần đầu tiên cậu được nhìn thấy trạng thái thần thú của Yui, một con mèo với chín cái đuôi, sở hữu một sức mạnh vật lí và tốc độ đáng kinh ngạc. Miko cũng không hề kém cạnh, dù không hoàn toàn hóa rồng, nhưng hiện tại vẫn có thể cân sức với Yui mà không hề lép vế. Vẻ mặt của bọn họ đều đang hiện lên một sự quyết đoán và mạnh mẽ muốn dành phần thắng.
Tuy nhiên khi một bên tấn công và một bên phòng thủ, sự chênh lệnh dần được tạo ra và ngày càng rõ rệt, trên hết, có lẽ cái lạnh đã khiến tốc độ của Yui dần chậm lại.
Và rồi một sơ suất của Yui khiến cho Miko bắt được chuyển động của cô ấy. Miko túm lấy cô ấy và cả hai cùng lăn tròn trên sàn. Miko nhanh tay ghìm chặt Yui xuống khiến cô ấy không thể cử động nữa.
“Yui, dù cho hiện giờ lời nguyền đã đóng băng sự yếu đuối trong trái tim cô. Nhưng tôi vẫn có thể hoàn toàn cảm nhận được chúng qua đôi mắt này. Hãy trả lời tôi, cô là gì của cậu ấy.”
“Tôi… là…”
Yui chợt im lặng, đôi mắt của cô ấy đã mất đi sự quyết đoán và mạnh mẽ. Cô ấy không cố gắng thoát ra khỏi việc bị ghìm xuống nữa.
“Cô không thể trả lời được điều đó. Có lẽ bởi cô đang tự ti với bản thân mình, cô không dám đứng lên để dành lại những gì là của mình chăng?”
Miko hít một hơi thật sâu, ánh mắt của họ chạm nhau.
“Vậy tôi hỏi lại cô một lần nữa. Anh ấy là gì của cô?”
“Anh ấy... là người mà tôi yêu…”
“Đúng vậy! Đó chính là câu trả lời mà tôi cần! Tôi cũng yêu cậu ấy rất nhiều! Cả hai ta đều như vậy. Tôi cũng muốn dành lấy cậu ấy cho riêng mình. Cô hiểu chứ.”
Số ma lực còn lại trong cơ thể Yui lúc này dần tiêu biến. Dường như lời nguyền đã dần mất đi tác dụng khi những giọt lệ tràn ra từ khóe mi cô ấy. Miko mỉm cười và đứng dậy đưa tay ra ngỏ lời giúp đỡ.
“Chúng ta hãy dành lấy điều mình muốn một cách công bằng nhé.”
Yui nắm lấy tay Miko và đứng dậy, cô ấy cố gạt đi nước mắt trong khi vẫn không ngừng khóc. Vài ngày trở lại đây, cô ấy đã đã trở thành một con mèo mít ướt.
Lúc này cánh cổng mở ra dẫn đến viên đá linh hồn thứ ba hiện ngay trước trước mắt. Miko quay sang nhìn cậu và nháy mắt.
“Vậy là mọi chuyện ổn thỏa rồi.”
Thở phào nhẹ nhõm dù không biết liệu cô ấy có tha thứ cho cậu hay không, nhưng mọi chuyện thật sự đã được giải quyết phần nào. Song cậu vẫn chưa thể hiểu được việc “giành lấy một cách công bằng” của hai cô gái có ý nghĩa gì.
Cậu lặng lẽ tiến đến bên cạnh Yui, lấy áo mình lau đi những giọt lệ vương trên khuôn mặt xinh đẹp.
“Anh xin lỗi…”
Cô ấy không khóc nữa, rồi hơi cúi đầu với đôi tai động đậy, ý muốn rằng hãy xoa đầu cô ấy. Nhẹ nhàng, cậu đặt tay lên mái tóc bạch kim và xoa nhẹ. Rồi hít một hơi thật sâu, cậu tiên tới căn phòng trước mặt.
“Được rồi. Giờ hãy lấy nó và chúng ta sẽ trở về. Anh không muốn ở lại đây lâu thêm nữa.”
Khi cậu chạm vào viên đá linh hồn đang được đặt trên một bệ đá. Giống như những lần khác, ánh sáng từ viên đá này chiếu một đường thẳng lên bầu trời, xuyên qua trần của ngôi đền và tỏa ra một nguồn ma lực lớn trước khi biến mất hoàn toàn mà không để lại dấu vết. Thứ đó chính là dấu hiệu để cho thấy viên đá đã được lấy đi khỏi vị trí mà nó thuộc về.
_______________________________
Từ khi Yuko gặp lại cô ta, sự quan tâm của anh ấy dành cho cô dần ít đi. Cô đã mơ hồ nhận ra mối quan hệ của hai người họ. Quá khứ là một thứ không thể thay đổi, nó có thể ảnh hưởng tới cả hiện tại và tương lai. Cô biết rõ trong trái tim anh ấy, cô ta quan trọng đến nhường nào. Bởi vậy mà cô đã cảm thấy sợ hãi khi cảm nhận được dường như mối qua hệ này với anh ấy đang dần sụp đổ. Cô đã nghĩ rằng không thể giữ anh ấy lại. Điều đó khiến cô cảm thấy tự ti, khiến cô tức giận nhưng lại giấu sâu tất cảm những xúc ấy trong lòng. Vì sự yếu đuối đó, lời nguyền băng giá đã tác động lên trái tim cô. Chúng đã đóng băng tất cả, chỉ để lại sự mong muốn trong thâm tâm muốn cô ta biến mất.
Cô đã sử dụng một năng lực đặc biệt của mình, hút đi nguồn sinh lực và ma lực của Yuko để có thể chuyển sang trạng thái thần thú. Đó là một năng lực nguyền rủa, khiến cô luôn cảm thấy khát, giống như một con người ở giữa sa mạc mà không có nước vậy. Sự tiếp xúc thể xác trong lúc quan hệ giúp cô có thể hấp thu một chút ma lực và sinh lực từ anh ấy, một phần làm giảm đi cơn khát.
Cô không thể nhớ bất kì điều gì về quá khứ từ vài năm trở lại đây, về thân phận, cha mẹ và ngay cả tên mình. Cô chỉ biết được duy nhất một điều, đó là cô đã trải qua cuộc sống kéo dài trong bốn trăm năm. Tuy nhiên sau khi sử dụng năng lực đặc biệt trong vô thức. Dường như cô đã cảm nhận được một điều gì đó qua bản năng của mình, điều gì đó đầy chết chóc vẫn còn đang ẩn sâu trong quá khứ.
.