Kẻ Bị Ruồng Bỏ (Outcast1)

Chương 74: Giải quyết tăng cân

“Tôi đã bảo cô đợi tôi ở trong này rồi mà.”

“Ta xin lỗi…”

“Vì cô mà chị Saya ngất xỉu đấy.”

“...”

Saya dường như đã dính phải một cú sốc tâm lí lớn. Đương nhiên là bởi chị ta không bao giờ có thể ngờ tới chuyện này, không, chẳng ai có thể ngờ tới chuyện này. Đến ngay cả bản thân cậu còn chẳng ngờ tới nữa.

Để tránh gây rắc rối thêm cho guild và chị Saya, cậu nhanh chóng quay lại xe cùng Flora và trở về thẳng cung điện.

Sau khi trở về, cậu lại tiếp tục đảm nhiệm trách nghiệm của một vị vua.

Flora nói rằng cậu chỉ cần phải duy trì trong một tuần để mọi thứ đi vào trật tự và ổn định. Từ đó mọi chuyện sẽ do tự tay cô ta lo liệu.

Hôm nay cậu được dẫn tới nơi làm việc của vị vua quá cố. Căn phòng khá lớn nhưng mọi thứ lại rất giản dị. Có nhiều giá sách làm từ thứ gỗ cổ. Trên đó có rất nhiều những cuốn sách đã cũ, bìa của đôi chiếc đã rách nát và giấy đã ngả màu.

Ở trung tâm căn phòng là một chiếc bàn làm việc với một chiếc đèn và một lọ mực có cắm chiếc bút lông chim.

Giấy tờ được chất đầy trên bàn nhưng được xếp thành từng tập gọn gàng và ngăn nắp.

“Đây là nơi làm việc của tôi à?”

“Ừm, nơi này sẽ là nơi làm việc của cậu.”

Yuko bước đi xung quanh phòng, lướt qua những giá sách, nhìn ngắm chúng.

Một nơi làm việc riêng, nó làm cậu cảm thấy bản thân trở thành một người trưởng thành dù cho sự thật là chưa phải như vậy.

Cậu ngồi xuống chiếc ghế. Một cảm giác êm ái và thoải mái từ những chiếc đệm được đặt đúng vị trí với những nơi dễ gây mỏi nếu ngồi quá lâu khiến cậu thư giãn.

Cậu xem những tờ giấy trên bàn và bắt đầu thực hiện công việc của mình.

Flora ngồi phía góc bàn bên tay phải sau khi lấy một quyển sách từ giá sách và bắt đầu đọc.

Kí giấy tờ là một công việc chán ngắt. Lặp đi lặp lại. Kí, chấm bút vào lọ mực, tiếp tục kí cho đến lúc hết mực để rồi chấm thêm lần nữa vào lọ mực.

Khái niệm về thời gian gần như bị xóa nhòa khi cậu ở trong một căn phòng không có cửa sổ, hoàn toàn kín và được vây quanh bởi giá sách và sách.

Flora ngồi đọc sách bên cạnh cậu suốt khoảng thời gian ấy.

Đến trưa cậu được nghỉ ngơi một lúc và lại phải tiếp tục công việc.

Cậu không thể xác định được thời gian, nhưng lại có thể cảm nhận chúng đang trôi qua một cách thật chậm chạp như một chú rùa ủ rũ.

Bầu không khí tĩnh lặng bao trùm cả căn phòng, một lúc lại có thể nghe thấy tiếng của những trang sách được lật.

Cậu bất giác ngáp một hơi dài mệt mỏi. Làm một vị vua quả thực không hề dễ.

Flora khẽ đưa mắt nhìn cậu từ sau quyển sách và đặt nó xuống. Cô ta đứng dậy và vòng ra sau lưng cậu.

Cậu cảm thấy đôi bàn tay của con gái đặt nhẹ lên vai.

“Cậu đã vất vả rồi. Để ta giúp cậu một chút…”

Nhưng ngón tay thanh mảnh dịu dàng ấn và day nhẹ lên gáy cùng bả vai cậu. Cảm giác dễ chịu khó tả lan truyền khiến cậu muốn mở miệng từ chối nhưng lại không thể.

“Ban đầu ta đã nghĩ rằng cậu trông… cậu biết đấy… trông không giống một người mà ta có thể tin tưởng…”

________________________________

Flora đã nghĩ rằng cậu ta chỉ là một tên con trai bình thường ở độ tuổi thiếu trách nghiệm và không thể tin tưởng.

Nhưng dường như bây giờ cô lại cảm thấy cậu ta luôn là người tạo cảm giác an toàn khi ở cạnh. Điều đó không có nghĩa là cô có tình cảm hay bất cứ thứ gì khác với cậu ta, chỉ đơn giản là cô thấy cậu ta khiến sự lo lắng, bất an về vấn những vấn đề đang xảy ra ở hiện tại và tương lai bớt đi phần nào.

“Trông tôi giống vậy à?”

“Giờ thì không hẳn…”

“Cô chắc cảm thấy rất hối hận khi phải thành hôn với một kẻ như tôi.”

Cậu ta vẫn tiếp tục kí, cặm cụi vào đống giấy tờ. Đứng đằng sau khiến cho cô không thể nhìn rõ được biểu hiện trên khuôn mặt cậu ta dù nó đang được chiếu sáng bởi ánh đèn bàn.

Cô chậm rãi di chuyển ngón tay trên cổ cậu ta.

“Tuy cậu sẽ chẳng bao giờ lọt vào mắt xanh của ta, tuy nhiên xin thề dưới tên ta rằng ta sẽ không bao giờ hối hận.”

“Vậy à…”

“Và cảm ơn vì mọi thứ.”

“Việc hôm nay?”

“Cả những việc trước nữa. Cậu đã an ủi ta khi cha mất và cậu cũng đã đồng ý lời đề nghị vô lí của ta lúc đó...”

“Hmm… cô có thể coi đó là trả nợ cũng được.”

“Trả nợ?”

“Không có gì, đừng quan tâm đến điều đó.”

Dù nhìn thế nào đi chăng nữa việc cô đang đứng đây, giúp đỡ cho cậu ta bằng việc xoa bóp cổ giúp xóa bớt sự mệt mỏi không phải là một khung cảnh lãng mạng giữa cặp trai gái đang yêu nhau, tuy nhiên thì đây vẫn là một khung cảnh mang tính thân mật. Một ý nghĩ bất chợt thoáng lướt qua trong đầu cô rằng cuộc sống hiện tại của cô cũng không tệ khi có ai đó ở cạnh.

________________________________

Sáng hôm sau, cậu dậy khá muộn vì tối hôm trước đã phải vậy lộn với vài chồng giấy trước khi có thể trở về phòng. Tuy nhiên thì vẫn có người còn dậy muộn hơn cậu.

Yui vẫn đang say giấc như một bé mèo con ngoan ngoãn.

Một thanh âm trong trẻo như tiếng chuông ngân vang lên trong đầu cậu. Đó là giọng của Mimi, bé tiểu tiên bên trong túi.

[Em muốn cho anh biết điều này.]

[Điều gì vậy Mimi?]

[Chị Yui đã tăng hơn nửa cân trong vòng hai tuần vừa qua đó.]

[Eh!? Thật hả?]

[Đúng vậy! Vì bởi vì chị ấy chỉ suốt ngày ăn, ngủ và quan hệ nên mới vậy đó! Theo dự đoán của em thì chưa đầy một tháng nữa chị ấy sẽ trở nên béo ú!]

Bé mèo con của cậu sẽ trở thành con mèo nhà mập ú trong chưa đầy một tháng. Cậu hoảng hốt.

[Vậy phải làm sao?]

[Anh dốt thế, bắt chị ấy vận động chứ còn sao nữa. Anh tự tìm cách nhé, em chỉ muốn cho anh biết thế thôi.]

Vừa lúc ấy nàng mèo của cậu tỉnh dậy, dụi hai con mắt và nhìn cậu lờ đờ. Không chần chừ, cậu chỉnh lại điệu bộ một cách nghiêm túc nhất nắm chặt lấy đôi vai cô nàng.

“Hôm nay anh sẽ bảo Flora cho nghỉ một ngày, anh cũng muốn xem trình độ chiến đấu của mình ở mức nào nên chúng ta ra ngoài sân tập thử đấu với nhau một trận nhé?”

Cô nàng lập tức nằm lại xuống giường và chùm chăn kín người.

“Không… em mệt lắm…”

“Eh? Khoan đã.”

Không còn cách nào khác, cậu đành nhắm mắt nói sự thật cho dù việc nói con gái tăng cân là một điều cấm kị trong nhiều điều cấm kị.

“Mimi nói... nếu em không chịu vận động thì em sẽ bị tăng cân đấy…”

Chiếc chăn từ từ được buông xuống, cô nàng ngồi dậy nhìn cậu và rồi vén áo lên

Hai hàng lông mày thanh mảnh sát lại gần nhau sau khi nhìn xuống bụng.

“Đúng thật… em có tăng cân này…”

“Vậy… em sẽ đấu tập với anh chứ? Dùng cách đó có lẽ sẽ giúp em giảm cân.”

“Cũng được…”

Vẻ mặt cô nàng trông rất gượng ép. Tuy nhiên Yuko vẫn cảm thấy mừng vi cuối cùng cô nàng cũng chịu vận động.

Cậu và Yui cùng ra sân tập chỉ vài phút sau đó.

Một vài người trong đó có cả những hầu gái và cận thần, dừng lại ở hành lang, nhìn ra sân với những ánh mắt tò mò khi thấy cậu cùng Yui, nhưng hầu hết những ánh mắt tò mò ấy dường như đều hướng về cô nàng.

Lời của một cận thần gần đó.

“Nô ɭệ thú nhân đó là ai vậy? Sao đức vua lại ở đây cùng với một nô ɭệ?”

Lời của những cô hầu.

“Xinh dã man thật! Có phải cô ta được mua bởi đức vua không?”

“Chắc chắn là vậy rồi, chỉ có ngài ấy mới có khả năng mua được cô ta chứ!”

“Bé miệng thôi, ngài ấy mà nghe được là chúng ta chết đó. Cơ mà cũng phải công nhận cô ta xinh thật.”

Tuy nhiên cậu phớt lờ tất cả chúng và nhìn Yui. Yui nhìn lại cậu và cô nàng tỏ vẻ băn khoăn.

“Nhưng mà em không muốn đánh anh một chút nào…”

Dương như cô nàng thiếu một xíu động lực. Cậu cũng chưa bao giờ chứng khiến sức mạnh thực sự của cô nàng. Cậu nghĩ ra một kế và mỉm cười một đầy thách thức.

“Chưa chắc em đã đánh được anh. Đây chỉ là luyện tập thôi nên có lẽ anh sẽ để em đánh trúng anh vài phát. Tuy nhiên anh cũng không đau đâu nên em cũng không cần phải thấy có lỗi làm gì.”

Trong khi đó, khuôn mặt cô nàng dần tối sầm lại với một luồng sát khí, điều đó cho thấy dường như chiêu kɧıêυ ҡɧí©ɧ của cậu đã có tác dụng, cô nàng đã thực sự giận.

“Nếu em hạ gục anh… thì tối nay phải chiều theo ý em nhé?”

“Chấp nhận, nhưng trước hết em có làm được không đã…”

Trong nháy mắt, khi cậu vẫn còn đang mất cảnh giác cô nàng lập tức tiếp cận vồ lấy cậu chỉ trong vòng vài tích tắc từ khoảng cách ba mét. May thay cậu đã kịp thời né sang phải và gần như mất thăng bằng.

Tuy nhiên không bỏ lỡ cơ hội, chỉ trong chớp nhoáng khi sượt qua trên không, cô nàng vặn mình kẹp chân lấy cổ vật cậu xoay một vòng ngã xuống đất một cách mạnh bạo.

Sau khi cơ thể tự chữa lành và cơn đau tê tái ở lưng-nơi va chạm với mặt đất kết thúc, cậu định thần cố gắng nắm bắt tình hình xung quanh.

Yui đang ngồi trên người với một tay đặt trên cổ cậu.

“Nếu em sử dụng móng vuốt thì anh đã mất đầu rồi.”

Cậu có một phản xạ cực kì nhạy bén và khả năng gia tốc ý ngh, tuy nhiên, tốc độ của cô nàng còn vượt trội hơn khiến chúng trở nên vô dụng.

“E-em ăn gian. Lúc đó anh đã mất cảnh giác…”

Cô nàng đáp trả lại câu trả lời của cậu với cái nghiêng đầu dễ thương cùng nụ cười rạng rỡ nhưng không kém phần thách thức và rời khỏi người cậu.

“Em bị tăng cân một chút nên tốc độ cũng bị giảm đi khá nhiều~”

________________________________

Những người tò mò đứng xem trận đấu lại bắt đầu bàn tán.

“Cô ta vừa tấn công đức vua! Một nô ɭệ vừa tấn công đức vua đó cậu thấy không!”

“Bình tĩnh nào Vine, cậu có thấy đức vua không hề tỏ ra tức giận không? Bởi hình như họ đang tổ chức một cuộc đấu.

Vừa khi đó, họ thấy bóng dáng hoàng hậu mới của họ đang bước đi trên hành lang và hình như vẫn chưa biết điều gì đang diễn ra ở sân tập.