Kẻ Bị Ruồng Bỏ (Outcast1)

Chương 39: Nghỉ chân tại hoang đảo

“Không! Em nhất đinh không xuống đâu!”

Yui bám chặt cả người vào cánh tay Yuko khi cậu kéo cô lại gần biển. Cô nàng run rẩy như một con mèo con sợ tắm.

“Nhưng xuống biển mát lắm đấy, em mà không xuống thì phí lắm.”

“Không! Không! Không! Nó nhiều nước quá… em sợ…”

Lùi lại một vài phút trước. Sau khi bước đến bậc thang cuối cùng của lối xuống tầng kế. Thứ đầu tiên mà Yuko cảm nhận thấy là những luồng gió mát, mang mùi hương đặc trưng của biển. Bao phủ xung quanh đây là một rừng cây nhiệt đới.

Những tán lá xanh bao phủ bầu trời. Ánh sáng chiếu qua những kẽ lá, rọi xuống mặt đất. Tiếng của những loài chim, loài động vật thỉnh thoảng vang vọng đâu đây.

Tuy không biết nơi đây là đâu, tuy nhiên nơi này chắc chắn là một [Tầng sinh thái]. Để biết rõ hơn nơi này là đâu, Yuko đã nhờ Tamaki triêu hồi Minotaur. Minotaur là tên mà nó được đặt bởi Tamaki vì cô bạn thấy nó giống với loài nhân ngưu trong truyền thuyết Hi Lạp.

Nó nâng cậu lên qua các tán lá.

Bao xung quanh nơi này là biển. Nơi mà cậu đang đứng chính xác là một hòn đảo. Bờ biển thì cách đó không xa.

Bãi cát vàng trải dài với làn nước biển xanh dương và những con sóng. Những làn gió thoang thoảng lướt qua làn da mang đến cảm giác dễ chịu. Nơi này là một địa điểm tuyệt đẹp.

Xa hơn nữa, ngoài biển có một trụ đá chọc trời. Một thứ quen thuộc dẫn xuống tầng dưới.

Yuko đã quyết định sẽ nghỉ chân qua đêm tại bờ biển. Lâu rồi chưa nhìn thấy biển, điều đó làm cậu cảm thấy phấn khích.

Ngay sau khi nhóm đã đến được bờ biển, cậu kéo Yui xuống biển nghịch nước. Tuy nhiên ngay khi chạm chân xuống nước, Yui rùng mình, nhảy phóc một cái, ôm chặt lấy cánh tay cậu. Lông đuôi cô nàng hàng ngày rất mềm mượt, nhưng giờ thì xù lên như một cục bông.

Có lẽ Yui vẫn thừa hưởng đặc tính của loài mèo, đó là lí do cô nàng sợ nước.

“Nhưng bình thường em vẫn tắm được bằng nước cơ mà?”

“Nước đó khác, nước này khác… cho em lên bờ đi…”

Dù không muốn nói, nhưng biểu cảm của cô nàng lúc này cực kì dễ thương. Mắt nhắm tịt, hàng lông mày thanh mảnh khẽ nhíu lại vị sợ.

“Thôi được rồi, anh sẽ đưa em về bờ nhé?”

“Ưm…”

Bước một bước, Yuko đặt chân vào bờ.

“Vào bờ rồi đấy em.”

Lúc này Yui mới hé mắt nhìn xuống. Sau khi chắc chắn dưới chân là mặt đất thì cô nàng mới rời khỏi tay cậu.

“Em nghĩ mình sẽ nghịch cát thôi…”

“Ừ, vậy anh ra kia một chút đây.”

Lội ra xa bờ, cho đến khi mực nước biển chạm tới ngang ngực. Bỗng Mimi, bé tiểu tiên tri thức chui từ trong túi áo cậu ra.

“Anh làm gì thế! Suýt chút nữa em chết đuối rồi đấy!”

Yuko tròn xoe mắt.

“Ah! Anh quên mắt em đang ở trong túi áo.”

Cậu đã mặc nguyên bộ quần áo mà xuống nước. Tất nhiên là vì Yui có khả năng tách nước ra khỏi quần áo nên cậu mới dám làm thế.

“Sao anh lại có thể quên em được cơ chứ?”

“Có lẽ vì em nhỏ quá?”

“Bởi đấy là kích thước của chủng tộc em ngốc ạ!”

“Haha, anh đùa tí thôi mà. Em có thể ngồi lên đầu anh.”

Yuko mỉm cười trong khi nhấc tay lên mặt nước rồi chỉ lêи đỉиɦ đầu.

Cô bé làm vẻ mặt phụng phịu rồi ngồi lên đó.

Ngâm mình trong nước. Tận hưởng cảm giác được làn nước em dịu bao bọc và sức nổi của cơ thể, cậu trở nên thư giãn.

“Thú nhân vẫn có đặc tính giống giống loài nguyên thủy của họ nhỉ?”

Nghe thấy vậy, Mimi lắc lắc ngón tay.

“Anh nói 'giống loài nguyên thủy’ là không phải rồi. Thú nhân và thú đều là cùng là một chủng. Chỉ khác rằng vì một sự biến đổi nào đó mà một vài cá thể trong chủng loài có thể tiến hoá và trở thành thú nhân. Giống như con người tiến hoá từ vượn cổ vậy đó.”

“Vậy ư? Giờ anh mới biết đấy. Vì ở thế giới anh, ngoài vượn cổ, không có bất kì một loài vật khác có thể tiến hoá thành dạng người.”

“Giờ em cũng mới biết đấy.”

“Mà… thần thú có phải một nhánh tiến hoá khác không?”

“Không ạ. Thần thú không phải là một dang tiến hoá khác đâu. Thần thú là những cá thể cực kì đặc biệt trong sự chọn lọc của giống loài. Họ có thể phát huy được tối đa khả năng của giống loài họ. Sở hữu một thứ sức mạnh khủng khϊếp và không thể kiểm soát, họ sẽ bị gϊếŧ từ khi còn bé nếu bị phát hiện ra là thần thú.”

“Anh nghĩ mình hiểu rồi.”

Yui là một thần thú. Có lẽ cô ấy cũng đã bị ruồng bỏ bởi chủng tộc mình.

Sau khi xuống biển đủ lâu, cậu trở lại bờ biển với những bãi cát vàng.

“Ế, ở đây có chuyện gì thế?”

Mọi người đang náo nhiệt vì một điều gì đó.

Trong khi đang tỏ ra ngơ ngác. Yui chạy lại phía cậu.

“Anh này, mọi người đang thi xây lâu đài cát đấy. Ai thắng được phục vụ nước dừa nguyên ngày.”

Đôi mắt long lanh mèo con của cô nàng như đang nài nỉ rằng “Làm cùng em nhé?”. Nhưng tất nhiên cậu đã miễn dịch với thứ chết người đó.

“Thôi nào, anh đâu có biết xây lâu đài cát. Nhưng anh sẽ phục vụ nước dừa cho em cả ngày nhé?”

Trước khi vẻ mặt cô nàng chuyển sang trạng thái thất vọng, may thay Tamaki từ đâu chạy tới cứu nguy.

“Yui-san! Yui-san! Tôi chẳng tìm được ai xây lâu đài cát cùng cả, cô muốn tham gia không?”

“Tham gia? Ah! Cho tôi tham gia với.”

Tất nhiên không phải cậu muốn từ chối Yui, nhưng khổ nỗi cậu đâu có biết xây lâu đài cát. Cậu cười khổ nhìn cô nàng.

“Em chơi vui vẻ nhé.”

Sau đó Tamaki kéo Yui vào đám đông đang tụ tập để thông báo thể lệ.

Yuko nằm xuống cát, lấy hai tay làm gối và rồi sau đó cậu ngủ quên mất.

Sau khi tỉnh dậy thì.

“Ai làm chuyện này vậy!?”

Cậu la toáng lên khi biết ai đó đắp cát đầy lên người cậu. Lâu đài thì không sao, tuy nhiên thì hình này lại là là một chuyện khác. Phía chân cậu là chiếc đuôi cá. Còn phần trên là một bộ ngực to bự chảng được trang trí bằng hai vỏ sò lớn không biết lấy từ đâu.

Trong lúc đang loay hoay để thoát ra, Tamaki và Yui chạy về hướng cậu.

“Hehe, chúng em thắng rồi~”

Hirashi lúc đó từ đâu đi đến với ba trái dừa với vẻ mặt như đang cố nhịn để không bật cười.

“C-chúc mừng mọi người đạt giải nhất với toà lâu đài cát “gợi cảm” nhất.”

Mất một vài giây để não bộ hoạt động trở lại, lúc này mặt Yuko hằm hằm sát khí.

“Haha… tớ nghĩ mình nên đi chỗ khác…”

Nói rồi Hirashi chuồn nhanh về phía lũ bạn. Sau khi quay lưng đi, rõ ràng cậu đã thấy cô ta bịt miệng cười, chắc chắn là thế.

Ánh mắt cậu chuyển sang hai cô gái.

“Ai đầu têu?”

“Không phải em (tớ)!”

Cả hai cô gái đồng thanh và chỉ sang nhau.

______________________________

“Anh ấy giận rồi kìa.”

Yui và Tamaki lén lút nhìn Yuko, người đã ngồi quay mặt vào gốc cây dừa cả buổi chiều.

“Ah… lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy giận đấy. Nhưng mà dễ thương quá~”

Tamaki che miệng cười khúc khích.

“Thôi để tôi ra với anh ấy một chút, Tamaki-san, có có thể ra chỗ khác một lúc được không?”

“Ưm… để làm gì?”

Tamaki nghiêng đầu tỏ một cách ngây thở với dău chấm hỏi to đùng trên đầu.

“Nếu có cô ở đây thì tôi không thể làm anh ý hết giận được.”

“Vậy hả?”

“Ừm…”

Yui tiến về phía Yuko với một quả dừa đã được đυ.c sẵn trên tay. Lặng lẽ ngồi vào lòng cậu.

“Anh có muốn uống chút nước không?”

Cậu đảo mắt đi chỗ khác trong khi lắc đầu.

“Anh không khát, em cứ uống đi.”

Đặt quả dừa xuống bề cát, Yui quay người về phía cậu. Cô vòng hay tay ra sau gáy rồi nhìn cậu chăm chú với đôi mắt to tròn dễ thương của mình.

“...?”

“Cho em xin lỗi…”

“K-không sao, anh làm gì có giận đâu.”

Cậu bắt đầu trở nên lúng túng khi cô nàng liếʍ lên má cậu với chiếc lưỡi của mình rồi thì thầm rằng, “Em muốn liếʍ ‘thứ đó’ ”.

Chất giọng ngọt ngào, quyến rũ như lời mời gọi của ma quỷ. Dù có cố gắng đến thế nào, bất cứ thằng đàn ông thẳng trên đời này đều không thể cưỡng lại, chưa cần biết người đó trong thế nào, là điều chắc chắn.

Huống chi lời mời gọi ma quỷ này lại thoát ra từ chiệc miệng nhỏ nhắn của một cô nàng cực kì xinh xắn đáng yêu.

“Vậy anh không giận chứ~”

Yui liếʍ lên cổ cậu một lần nữa.

“À… ừm… không giận…”

Giống như cậu đang bị thôi miên vậy. Bị cuốn vào bởi sự mê hoặc toát ra từ những lời nói và ngôn ngữ cơ thể của cô nàng.

Những ngón tay thanh mảnh đang luồn lách vào trong quần cậu.

“Ah… nó dài ra rồi này… còn to nữa…”

Yui dần thở gấp một cách gợϊ ȶìиᏂ.

Tuy đang bị đánh mất lí trí, nhưng Yuko vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra rằng phía xa đằng kia vẫn có người.

“Anh nghĩ chúng ta nên rời khỏi bãi cát một lúc…”

Và thế là hai người kéo nhau vào bên trong khu rừng của đảo.

Đến vị trí chắc chắn không có ai, hai người bắt đầu nút lưỡi nhau mãnh liệt như một con thú.

Yui mãnh liệt hơn thường ngày. Hôm nay, cô nàng là người chiếm ưu thế.

“Ah…”

Yuko khẽ rùng mình khi đầu lưỡi cô nàng lần xuống ngực cậu. Nước miếng được trải dài từ đó, rồi đến bụng.

Yui lui dần xuống phía dưới, cởϊ qυầи cậu, rồi tụt nó xuống từ từ.

“Ah… nó đây rồi… thứ em muốn…”

Với ánh mắt thèm muốn như con thú săn mồi đầy gợi cảm. Hai bàn tay cô nàng mân mê nó như một món đồ chơi.

Rồi Yui bắt đầu dùng lưỡi quân quanh đầu gậy của cậu, bắt đầu mυ'ŧ nó.

Đầu óc Yuko như tê dại vì sướиɠ.

Lần đầu tiên Yui khá vụng về. Nhưng sau rất nhiều lần tập luyện, “trình độ” cô nàng đã trở thành mức điêu luyện.

“Uh… em sẽ bị nghẹn đấy.”

Mọi lần cô nàng chỉ ngậm được đến một nửa, tuy nhiên thì giờ có vẻ như đang cố cho nuốt nó vào vậy.

Một cách khó khăn, cây gậy đã lút cán vào trong miệng Yui, khiến cô nàng hơi nhăn nhó. Điều đó làm cậu nhìn cô nàng với vẻ lo lắng trong khi tâm trí bay vυ't tận lên chín tầng mây.

Tuy nhiên cô nàng nhìn cậu như thể đang nói “không sao, em vẫn có thể làm được”.

Sau khi đã nuốt trọn cây gậy, lưỡi Yui lại tiếp tục quấn xung quanh nó một cách mạnh mẽ.

“Ah…! Anh xin lỗi…!”

Chỉ kịp xin lỗi nhiêu đó, cậu chẳng thể kịp bắn ra ngoài nên đống sữa của cậu đã bắn ào ạt thẳng xuống cổ họng Yui.

“Ưm… un… u…”

Yui nhăn nhó như sắp bị sặc. Tuy nhiên cô nàng vẫn cố ngậm cây gậy lớn và nuốt hết chúng.

(Tác giả: Sorry, giờ quay tay đã hết, đến lúc đi xem ti vi tiếp rồi :3)