Kẻ Bị Ruồng Bỏ (Outcast1)

Chương 40: Không đánh giá cuốn sách qua bìa của nó

Đi dọc bãi biển, Tamaki đang ngó nghiêng khắp nơi để tìm bóng dáng hai người đồng đội của mình. Tuy nhiên, đã hơn một tiếng trôi qua, cô chẳng thấy họ đâu.

“Uh… bảo giúp Yuko hết giận cơ mà sao đi đâu hết rồi thế nhỉ?”

Vừa lúc đó, cô gặp Hirashi đi ngang qua.

“Tamaki-san, cậu có muốn uống thêm nước dừa nữa không?”

“Ừm, có. Cho tớ thêm ba quả nhé.”

“Cho Yuko-san và Yui-san nừa phải không?”

“Đúng thế. Cơ mà cậu có thấy hai người họ đi đâu không?”

“Xin lỗi nhé, tớ không thấy.”

Hirashi cười gượng đưa ba quả dừa đã được bổ sẵn cho Tamaki rồi rời đi.

May mắn thay, cô bỗng thấy bóng của Yuko và Yui đang đi ra từ khu rừng. Cô liền chạy lại đó.

“Ah! Yuko-san, Yui-san! Hai người đây rồi! Cơ mà sao Yui-san trông có vẻ mệt vậy, cô bị cảm nắng à?”

Yui đang thở gấp với khuôn mặt hơi đỏ, có thể là dấu hiệu của việc bị cảm nắng. Cô đã bị cảm nắng một lần nên biết cảm giác như thế nào. May thay, cô đang ôm sẵn ba trái dừa. Không để phía bên kia kịp trả lời, cô đặt một hai trái xuống rồi đưa một trái cho Yui.

“Uống đi này, nước dừa sẽ giúp cô rất nhiều đó.”

Tuy nhiên Yui lại lắc đầu.

“Tôi nghĩ mình không thể ‘uống’ thêm nữa.”

“Cô uống gì?”

“Tôi vừa cho cô ấy uống 'nước dừa’ rồi!’

Với một biểu hiện kì lạ, Yuko chen ngang trước khi Yui trở nên ấp úng. Tamaki có thể thấy rõ trán cậu ấy đang toát mồ hôi vì một lí do nào đó.

Nhưng cậu ấy đã bổ dừa kiểu gì nếu thanh kiếm duy nhất đã bị gãy khi đấu với Hirashi? Một bí ẩn thật khó giải thích. Song cô không hỏi về điều đó.

“Ừm, vậy Yui-san phải đi nghỉ ngơi đi đấy nhé, mặt cô đang đỏ hết lên rồi kìa.”

“Ah… ừm… tôi hiểu rồi.”

Yui cũng đang có biểu hiện kì lạ.

Dù không biết Yui làm cách nào, nhưng trông cũng Yuko đã hết giận.

Và thế là ba trái dừa đã được một mình Tamaki uống hết nước, song cô bạn không thấy bị no và tự hỏi, không biết Yui đã uống bao nhiêu “nước dừa”?

____________________________________

Sáng hôm sau, mọi người bắt đầu bàn nhau cách để đi qua biển và tới được cột đá chọc trời kia. Kèm với đó là vấn đề về việc phân công kiếm lương thực.

Về việc phân chia đi săn bắt thú, Hirashi lại một lần nữa gặp khó khăn trong việc tìm người tình nguyện.

“Có ai đi không nào!”

Một số người xôn xao.

“Nhưng ở đây chẳng có ai có thiên chức thợ săn cả.”

Và rồi lại chẳng ai thèm đi, ỷ lại bởi không có thiên chức đó.

Đứng im với sự hiện diện mờ nhạt từ nãy giờ, cuối cùng, Yuko đã lên tiếng.

“Nếu không bọn lười nhác nào trong các người đi thì để tôi đi vậy.”

Chỉ nói có thế với vẻ mặt và giọng nói lạnh lùng, cậu ta rời khỏi đám đông, tiến bước về phía bìa rừng không chần chừ. Tamaki và Yui cũng tự động đi theo cậu ta.

Cậu ta đã cứu nhóm cô bằng lương thực của mình, và giờ lại một mình đi săn thú để cho những kẻ ăn không ngồi rồi khác hưởng thụ? Vậy ra cô và mọi người chẳng khác gì lũ Kanaken cả. Cô không chấp nhận như vậy và đã quyết định đuổi theo Yuko.

“Yuko-san! Chờ chút đã!”

Có vẻ cậu ta đã nhận ra cô và quay đầu lại.

“Sao vậy?”

“Cho tớ đi cùng được không?”

“Tùy cô.”

Cậu ta khẽ nhún vai, rồi đi tiếp.

Đi một quãng, Yuko dừng lại trước một cây dừa.

“Yui với anh sẽ lấy xơ dừa để làm dây.”

Sau đó cậu ta chuyển ánh nhìn sang cô.

“Còn cô và Tamaki-san đi tìm những cành cây có độ đàn hồi tốt dài khoảng hai mươi xăng ti cho tôi.”

“Tới hiểu rồi.”

Kì lạ là Tamaki đã gật đầu không do dự mà chẳng thắc mắc. Tuy nhiên Hirashi lại không hiểu tại sao cậu ta cần những nhứ đó.

“Ừm… nhưng mà cậu có thể cho tớ biết chúng để làm gì không?”

“Để làm bẫy thòng lọng.”

“Ừm… vậy nó có hiệu quả chứ?”

“Tôi không chắc, nhưng ta nên thử.”

Hirashi có chút hiểu biết về loại bẫy thòng lọng này. Nói chung thì đây là một loại bẫy đơn giản: chỉ gồm một sợi dây chắc chắn được thắt theo kiểu thòng lọng tự thắt và đầu kia được cố định lại hoặc nối vào những cần bật có thể tạo lực bẩy, lực kéo. Loại bẫy này thường được thiết kế ở những con đường mòn nhỏ mà các loài thú hay đi lại, trước cửa hang hay trên thân cây. Hãy chắc chắn là cái thòng lọng đủ lớn để có thể tự do tròng vào cổ hay thân con vật. Nếu như con vật đi qua, cái thòng lọng sẽ xiết chặt cổ con vật lại. Con vật càng giãy giụa thì thòng lọng càng bị thắt chặt lại, nhưng nói chung loại bẫy này không thể gϊếŧ chết được con thú.

Có vẻ như từ khi đến đây, cậu ta đã quan sát khá kĩ và phát hiện nơi đây toàn là những loài vật nhỏ. Bẫy thòng lọng là một thứ lí tưởng để bẫy chúng.

“Được rồi, tớ và Tamaki-san​ sẽ đi nhặt những cành cây.”

Thế là mỗi người một việc.

Loài mèo đặc biệt có khả năng leo trèo vì có móng muốt sắc nhọn. Điều đó giúp Yui leo lên ngọn cây dừa một cách dễ dàng.

Những bẹ dừa sau khi được tách ra, sẽ tạo ra những sợi xơ dài. Đó là lí do tại sao Yuko lại muốn trèo lên cây dừa.

Cậu ta không có móng giống như Yui, nên sẽ rất khó để leo lên được đến ngọn. Tuy nhiên cậu ta không phải là một con người dễ bỏ cuộc.

“...!?”

*BỊCH!”

Đó là tiếng khi cậu ta tuột tay khỏi cây, cắm đầu xuống đất.

Lúc đầu khi thấy Yuko rơi ở độ cao như vậy, Hirashi  đã giật mình. Song khi cậu ta không sao, nhưng ôm đầu với vẻ mặt nhăn nhó, cô đã không nhịn được cười.

Tuy nhiên cậu ta đã đứng dậy để trèo lần… Không! Cậu ta đã nhổ bật rễ cây dừa!

Hirashi há hốc mồm, mắt trợn tròn. Nếu so sánh đúng nhất thì mắt chữ O mồm chữ A.

*RẦM!!!*

Yuko thả tay ra và cây dừa đổ mạnh xuống đất với tiếng động lớn.

Ở đây chỉ có mình Hirashi ngạc nhiên. Yui và Tamaki vì lí do nào đó mà chẳng tỏ ra chút ngạc nhiên nào, vẫn tiếp tục bình thản làm công việc của mình như thể đã quen với điều đó.

“T-T-Tamaki-san… c-cậu có thấy điều Yuko-san, v-vừa làm không?”

“Có, thì sao?”

Tamaki vẫn tiếp tục tìm những cây gỗ có độ đàn hồi tốt.

“Cậu không thấy nó hơi…”

“À… cái đó à. Tớ đã thấy cậu ấy làm nhiều điều còn khó tin hơn nhổ cái cây đó rồi. Nên nó cũng bình thường thôi.”

“T-thật á!?”

“Ừm. Chúng ta nên tiếp tục tìm đi, không cậu ấy sẽ mắng đấy.”

“T-tớ hiểu rồi…”

Một vài giờ sau đó, việc mà mỗi người cần phải làm đều đã xong. Xơ dừa đã có, cành cây đã có.

Yuko làm mềm những sợi xơ cứng bằng cách đặt chúng vào lòng bàn tay và chà sát mạnh. Rồi đan chúng lại bằng thành những sợ dây dài khoảng một mét.

“Yuko này, cậu học làm chúng từ đâu thế.”

“Qua ti vi.”

“Vậy à. Nhưng mà bẫy này làm thế nào.”

“Tôi sẽ hướng dẫn cô, nhưng chỉ một lần thôi đấy.”

Hirashi đã làm có thể tự làm được một cái bẫy sau khi được Yuko hướng dẫn tỉ mỉ.

Công việc tiếp theo là trải thêm những cái bẫy khác ở khắp nơi. Bốn người chia nhau ra rồi làm.

“Phù… mệt quá! Cuối cùng cũng xong. Á! cái lưng của tôi…”

Lưng cô kêu răng rắc vài tiếng khi đứng thẳng dậy. Cảm tưởng như chỉ cần vặn mình thêm vài cái là xương sống rời ra thành từng khúc. Cô chống tay vào lưng, nhăn nhó.

“Không biết mọi người xong chưa nhỉ?”

Hirashi quay lại chỗ mọi người. Rồi cô nhìn thấy Tamaki đang rất lúng túng trong việc làm và đặt bẫy, có vẻ như do không quen với những chuyện này. Loay hay mất hơn mười phút Tamaki vẫn chưa làm được hoàn chỉnh một cái bẫy.

Hirashi định ra giúp, tuy nhiên từ đâu tới, Yuko tiến lại gần phía Tamaki.

“Cô làm được không?”

Tamaki quệt mồ hôi trên trán do đứng dưới cái nóng của khu rừng và lắc đầu.

“Tớ xin lỗi, tớ vẫn chưa thể làm được nó.

Hirashi tưởng rằng Tamaki sẽ bị mắng, tuy nhiên, cậu ta ngồi xổm xuống bên cạnh cô bạn và cầm lấy những vật liệu làm bẫy.

“Ừ, thôi được rồi, để tôi hướng dẫn lại cho cô.”

Cô bạn khẽ gật đầu rồi bắt đầu chăm chú hướng mắt theo đôi tay đang di chuyển của Yuko.

“Tớ nghĩ mình hiểu rồi.”

Sau một lúc, cuối cùng Tamaki đã có thể tự làm một cái bẫy hoàn chỉnh. Cô bạn tuy mệt nhưng vẫn cười rất tươi khoe.

“Xem này Yuko-kun! Tớ làm được rồi.”

“Cô làm tốt lắm. Nhưng nếu mệt thì để tôi làm giúp cho.”

“Không cần đâu, tớ vẫn có thể mà!”

“Thôi được rồi tùy cô, nhưng đừng có cố quá.”

Nói vậy, Yuko rời đi nơi khác.

Hirashi đứng nhìn từ đằng xa tựa vào cây với vẻ mặt có chút gì đó thoải mái. Như thể, cô được chứng kiến một điều tuyệt vời vậy.

“Vậy ra đó là lí do tại sao mọi người tin tưởng cậu…”

Lúc trước, khi ở lớp. Cô đã nghĩ rằng cậu ta chỉ là một đứa con trai dị hợm nhất mà cô gặp. Một kẻ trầm tính, chẳng bao giờ nói chuyện với ai. Chỉ luôn khư khư trên tay quyển sách gì đó mà lũ otaku thường sở hữu.

Nhưng cô nghĩ có lẽ mình đã chưa hiểu hết về con người cậu ta. Cậu ta là một chàng trai khá dễ thương và rất tháo vát, có thể là một chỉ huy giỏi nữa.

Ví dụ điển hình của việc tháo vát, là ngay lúc này, cậu ta có thể tự làm bẫy để sinh tồn.

Về khả năng chỉ huy, chẳng thể phủ nhận được cậu ta có thể khiến hai cô gái tin tưởng nghe theo mà không có bất cứ thắc mắc.

Cậu ta chỉ đang tỏ vẻ lạnh nhạt để giấu đi con người thật của mình với mọi người. Nhưng tất nhiên điều đó chỉ có thể đánh lừa những kẻ luôn đánh giá một cuốn sách qua bìa của nó mà thôi.

Thời gian thấm thoát trôi qua, ánh sáng đang dần nhường chỗ cho bóng tối. Cảnh vật khu rừng cũng dần hoà cùng với nó khiến cho lối về dần trở nên khó đi.

Trước khi trở lại bãi biển, Yuko còn ôm theo một đống củi mà cậu ta mới chặt để đốt lửa trại.

__________________________________

“Chết tiệt! Cô ta thực sự đã không quay lại!”

Kanaken tức giận đá bay một viên đá trên đường.

Không có người hỗ trợ, những tiên phong đang gặp rất nhiều khó khăn. Không có người trị thương sau trận chiến khiến số người trở thành gánh nặng đã đạt đến hơn nửa. Không có người yểm phép cường hoá, không thể chiếm ưu thế như trước kia về tốc độ hay sức mạnh với lũ ma thú như trước kia nữa.

“Ááááááá!!!”

Bỗng Kanaken nghe thấy tiếng hét của một nữ sinh. Một nam sinh bên cạnh nữ sinh đó bỗng ngã rập xuống đất, một chân và nửa phần đầu bị hoá đá vì lí do nào đó...