Kẻ Bị Ruồng Bỏ (Outcast1)

Chương 20: Bắt đầu học ma pháp

Nếu ai đó cảm thấy ngạc nhiên trước độ “ngầu” và cách nói năng lưu loát của Yuko khi lọt vào hang ổ của mấy tên sát thủ thì chắc chẳng ai đoán được rằng... Cậu được trợ giúp bởi một cô bé mười tuổi! Song cô bé vẫn có một sự hiểu biết nhiều hơn tất cả các chủng loài khác. Chắc hẳn ai cũng biết đó là Mimi một cô bé Tiểu Tiên Tri Thức. Tuy nhiên điều đó chẳng thể phủ nhận được rằng cậu là một tên thất bại trong kĩ năng giao tiếp.

Nhưng gạt chuyện đó qua một bên. Điều đáng mừng là cậu đã tạo được một mối quan hệ khá tốt với thủ lĩnh của hội sát thủ sau khi cứu được người vợ của ông ta khỏi căn bệnh ung thư bằng [Huyết Thanh Sinh Mệnh].

Còn về phía Yui. Ban đầu cô cũng cảm thấy rất ngạc nhiên với khả năng mới của cậu. Song cô cũng đã học được cách thích nghi với con người luôn tạo cho cô sự ngạc nhiên này. Đó là lí do cô sẽ không hỏi bất cứ thứ gì hết và cũng tránh phiền cậu phải giải thích.

Hai người cùng đi ra khỏi đó, và được tiễn đến tận cửa của hội sát thủ. Ra bên ngoài thì trời cũng đã tối. Những ánh đèn le lói của những ngọn nến được thắp sáng lưa thưa trên con đường ra khỏi khu ổ chuột.

Trên đường đi, Yuko có gặp lại một vài gương mặt thân quen khi mới bước vào khu ổ chuột. Song chúng không nhìn cậu với ánh mắt bặm trợn đáng sợ của lũ du côn, thay vào đó là những ánh mắt sợ hãi của lũ cún khi bị chủ đánh.

Vết tích của bước tường đổ sập khi cậu hất văng tên gì gì đó vẫn còn đó, cũng may là chẳng có người sinh sống. Nếu có chắc đống tiền mà cậu đang cầm không cánh mà bay. Hoặc có lẽ lại bị tống vào một nhà ngục tối tăm nào đó cũng hay.

Cũng may là tiệm rèn vũ khí chưa đóng cửa. Yuko đã tậu được một món vũ khí khá được. Tổng quan thì nó dài khoảng một mét rưỡi. Chất liêụ rèn là Thép Đen, một phiên bản nâng cấp của thép thường, nhẹ hơn, cứng hơn, độ bền với nhiệt và va chạm cao hơn. Và trên hết nó không cùn. Lamias đã cho mượn ba mươi xu vàng, và cậu đã sử dụng một ít để mua quần áo, mười lăm xu vàng để mua thanh kiếm.

Cậu biết cái giá cho thanh kiếm đã mua có đáng với số tiền mà cậu bỏ ra không, song vì gà mờ về mấy thứ này nên cậu đành bỏ qua.

Xong xuôi mọi thứ, lúc này mặt trăng đã cũng đã lên cao, Yuko trở về cung điện một cách nhanh nhất có thể. Tuy nhiên khi đến phòng ăn của cung điện, cậu dừng lại.

“Ớ! sao phòng ăn trống không thế này?”

Yuko nhìn phòng ăn trống không, không một bóng người, và kèm theo đó là chẳng có thứ gì trên mấy dãy bàn dài với một ánh mắt khó hiểu.

Song thắc mắc của cậu đã được giải đáp bởi một cô hầu đi ngang qua.

“À, nếu ngài hỏi tại sao, thì chắc có lẽ giờ ăn đã qua lâu rồi ạ. Nếu không phiền thì ngài có thể ăn ở nhà hàng trong thị trấn. Những họ cũng sắp đóng cửa rồi, nên ngài nên nhanh chân lên.”

Vậy có nghĩ là Yuko lại phải quay lại thị trấn. Một sự đắng lòng không hề nhẹ đang hiện trên bản mặt của cậu lúc này. Tính lười một lần nữa lại dâng trào trong tân trí cậu một cách đầy mãnh liệt khi nghĩ đến việc phải đi một quãng đường xa để quay lại thị trấn.

“Ai đó gϊếŧ tôi đi.”_Đó là tất cả mọi ý nghĩ trong đầu cậu lúc này. Song nó cũng thật mỉa mai.

Nhưng đời nào cậu lại có thể không đi được chứ. Bởi việc để Yui nhịn ăn là một việc không thể nào và không bao giờ chấp nhận được. Suy nghĩ đó đánh bay sự lười nhác đang bao trùm lấy cậu một cách mãnh liệt.

Gãi đầu gãi tai, Yuko cười gượng nhìn Yui.

“Anh thật sự xin lỗi vì khiến em về muộn. Ừm, vậy chúng ta đi ăn ở ngoài nhé?”

Yui hình như cũng đã nhận được việc cậu không muốn quay trở lại đó, cô khẽ lắc đầu.

“Không sao đâu ạ, em có thể nhịn được một bữa mà.”

“Không! Anh cũng cảm thấy đói. Anh nghĩ chúng ta nên ra ngoài. Mà em có lẽ cũng mỏi chân sau cả ngày đi bộ rồi, nên leo lên lưng anh. Anh sẽ cõng em đến thị trấn.”

Trong thoáng chốc, khuôn mặt của Yui khẽ đỏ lên vì cảm nhận được sự quan tâm chân thành từ Yuko, cô khẽ gật đầu.

“Em hiểu rồi…”

“Nào, leo lên lưng anh đi.”

Trong khi đang cúi xuống để Yui trèo lên lưng, thì hai người gặp Lamias đang đi trên hành lang. Thấy hai người Lamias chạy lại với khuôn mặt vui mừng.

“A! Cả hai đây rồi. Hai người làm gì mà về trễ vậy?”

Trong hôm nay, Yuko đã mua quần áo, mua vũ khí và tất nhiên là một việc cũng khá khó tin rằng cậu lại tạo được một mối quan hệ với trùm của hội sát thủ.

Nhưng cậu không phải là một thằng ngốc. Đương nhiên việc này không thể tùy tiện nói ra ngoài. Nhất là ở đây, ngay trong cung điện, có thể nói đây là nơi trái ngược hoàn toàn với mặt tối của xã hội, hoặc ít nhất bề ngoài là vậy.

“À… không có gì đâu, tôi chỉ đi mua một vài bộ quần áo và vũ khí thôi…”

Nghe thấy vậy, Lamias tỏ vẻ khó hiểu bằng cách nhíu đôi mày.

“Lạ à nha, mua có thế mà đến tận tối mới về.”

Đúng thật, khoảng thời gian để mua tất cả chúng là quá nhiều. Tất nhiên là Lamias sẽ cảm thấy thắc mắc. Hầu hết khoảng thời gian mà hôm nay cậu dùng là để chui rúc vào khu ổ chuột. Nhưng sao mà cậu có thể nói thế được.

“A! Đúng rồi!”, một suy nghĩ có triển vọng loé lên trong đầu cậu.

[Mimi! Em còn ở đó không? Cho anh vài lời khuyên đi!”]

Tất nhiên là cậu rất thiếu muối trong vấn đề tìm ra câu nói dối phù hợp. Nghe thật xấu hổ, nhưng có lẽ Mimi, một cô bé mười tuổi, khá hơn cậu nhiều trong vấn đề này.

Một giọng nói trong trẻo như tiếng chuông cất lên trong đầu cậu.

[Em đây, có chuyện gì hả anh?]

[Đừng giả vờ nữa, em nghe thấy hết rồi còn gì!]

[Hihi, em đùa tí. Anh cứ bảo dẫn chị Yui đi chơi là được mà.]

[Hả? À ừ… cũng có lí.]

Sau một hồi im lặng với vẻ mặt trầm ngâm suy tư. Yuko ngẩng mặt lên và nặn một nụ cười méo mó.

“T-thì tôi dẫn Yui đi chơi nữa, nên giờ mới về…”

Ánh mắt của Lamias bỗng trở nên long lanh, nhưng theo một chiều hướng đáng sợ trong con mắt của Yuko.

“Waaah! Lãng mạng thế!”

“À ừm…”, Cậu bất giác lùi lại một bước trong khi cười gượng.

Lamias giật mình như thể nhớ ra điều gì đó.

“Ah! Suýt thì quên mấ! Mọi người ăn chưa?”

Câu này đánh đúng trọng tâm vấn đề mà Yuko đang nghĩ tới. Và nó khiến cậu linh cảm rằng sẽ không phải ra ngoài vào giờ này.

“Cả hai chúng tôi… À thì chưa có gì vào bụng cả ngày rồi.”

“May quá, tôi đã lấy phần cho hai người rồi đó. Mà chẳng rõ hai người thích món gì nên tôi chọn bừa vài thứ dễ ăn, thông cảm nhé!”_Lamias lè lưỡi một cách tinh nghịch.

“Vậy hả? Cảm ơn cô Lamias.”

Thật đáng mừng, linh cảm của cậu đã đúng. Tuy nhiên còn phải xem xem phần ăn của cậu có những món gì rồi mới mừng vội.

Sau khi lấy phần ăn từ bên phòng Lamias, cậu trở về phòng mình và bắt đầu bữa ăn. Có một vài món trong đó cậu không thích lắm, nhưng khá may là hầu hết những thứ còn lại đều ăn được. Bé tiểu tiên cũng được cậu chia cho một ít thức ăn, ăn xong cô bé cảm thấy buồn ngủ và ngủ gật lúc nào không hay biết trên chiếc gối ở đầu giường. Đó là là điều làm cậu cảm thấy khá dễ thương ở cô bé, dù có nhiều tri thức, nhưng Mimi cũng mới chỉ có mười tuổi mà thôi.

Bên phòng đối diện. Trong khi đang từ từ thưởng thức bữa tối, Lamias ngồi đánh phịch lên giường cô.

“Ngày mai là đến tiết dạy pháp thuật của tôi đó, mà trình độ ma thuật của Yui-chan và anh chàng kia đến mức độ nào rồi?”

Nói về pháp thuật, Yui không hề dùng nó. Thứ cô dùng được gọi là tinh linh thuật. Một loại ma thuật không cần đến những câu niệm chú và trận đồ ma pháp. Song đó cũng là điều cô cảm thấy lo ngại. Con người biết rất ít về tinh linh thuật và có lẽ không bao giờ có thể sử dụng nó vì một lí do mà cô chẳng thể biết. Giả dụ nếu ai đó biết được cô có thề sử dụng tinh linh thuật, nó sẽ gây một sự tò mò không hề nhẹ. Nhưng với trực giác mách bảo, cô cảm thấy Lamias là một cô gái tốt, vậy nên nói ra có lẽ cũng không sao. Một cách rụt rè cô đáp lại Lamias sau khi để đĩa đồ ăn xuống.

“Tôi không sử dụng pháp thuật, nhưng tôi có thể sử dụng tinh linh thuật…”

“Thật hả?!?”_Lamias tỏ vẻ ngạc nhiên tột đọ bằng đôi mắt to tròn như đang cố để nhìn rõ mặt Yui thêm nữa.

Bị nhìn như vậy cũng khiến Yui cảm thấy hơi bối rối.

“À… ừm… đúng là như vậy…”

“Waah! Đây là lần đầu tiên tôi thấy một người có thể sử dụng tinh linh thuật đó! Cô có cho tôi xem được không Yui-chan?”

Yui khẽ gật đầu. Trong lòng cô cảm thấy nhẹ nhõm khi Lamias chỉ đơn giản là tỏ vẻ ngạc nhiên và muốn thấy nó.

“Cũng được…”

Nói rồi, cô sử dụng vài một vài tinh linh thuật cơ bản. Về bản chất, chúng cũng chẳng khác ma pháp là bao, chỉ có điều là thâm nhập trực tiếp và thay đổi dòng chảy của tự nhiên, còn ma pháp thì phải sử dụng chú pháp và ma pháp trận làm trung gian.

Sau một hồi xem chán xem chê, cuối cùng Lamias cũng rũ bỏ được vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt và hỏi tiếp.

“Thế còn cậu ta thì sao?”

Câu hỏi này của Lamias khiến Yui phải ngẫm nghĩ một lúc. Nghĩ đi nghĩ lại không nghĩ ra rồi lại nghĩ tiếp, nhưng kết quả là cô chưa bao giờ thấy Yuko sử dụng ma pháp. Từ trước đến nay Yuko chỉ sử dụng sức mạnh vật lí.

“Tôi cũng không biết nữa, nhưng mà tôi chưa thấy anh ấy sử dụng ma pháp bao giờ.”

Một lần nữa vẻ ngạc nhiên chạy qua vẻ mặt của Lamias.

“Thật hả?”

Rồi vẻ ngạc nhiên chuyển sang suy tư.

“Hmm, nếu cậu ta chưa biết gì về pháp thuật thì quả là gay to rồi. Cơ mà làm thế nào mà cậu ta không sử dụng ma pháp để tăng sức mạnh mà vẫn có thể đến được tằng mười? Lạ thật? Cơ mà nếu không biết thì chắc phải mất thêm vài buổi luyện tập riêng rồi.”,Lamias lẩm bẩm.

Thật sự mà nói thì Lamias cũng khó tin việc không sử dụng chút ma pháp nào mà vẫn có thể chiến đấu với lũ quái trên tầng mười. Song việc đó tạm thời được cho qua bởi sức mạnh của những người được triệu hồi rất khó lường, kể cả khi Yuko có gì đó khác với những người khác, không, phải nói là có gì đó kì lạ và bí ẩn hơn nhóm người kia rất nhiều.

Lamias lại nói tiếp.

“Nếu cậu ta mà không biết dùng đến ma thuật thì không ổn chút nào đâu Yui-chan. Chắc chắn sẽ có vài lũ ma thú ở tầng cao hơn có khả năng kháng những đòn tấn công vật lí. Dù có mạnh cỡ nào, nếu chỉ dùng đơn thuần sức mạnh vật lí thì cậu ta sẽ không thắng nổi đâu.”

“Thật vậy ư?”

Lamias gật đầu một cách chắc chắn.

“Đó là lí do tôi sẽ phải dạy riêng cho cậu ta một vài buổi để đuổi kịp với những người khác.”

Theo trực giác của phụ nữ, Yui cảm thấy việc này là không nên chút nào. Tuy vậy, cô cũng không muốn Yuko gặp rắc rối khi không biết sử dụng ma thuật. Dù cô có thể sử dụng tinh linh thuật để giúp Yuko nếu cần thiết, nhưng dù vậy nếu lâm vào tình trạng kiệt sức không thể sử dụng tinh linh thuật trong những trường hợp khẩn cấp thì cũng không ổn. Cho nên, có lẽ cô sẽ đồng ý với việc này, bởi nó tốt cho Yuko.

“Vậy cũng được, nhờ cô dạy ma thuật cho anh ấy nhé.”

Lamias mỉm cười, ưỡn ngực lên đầy tự hào.

“Cứ giao cho tôi Yui-chan!”

Sáng hôm sau Lamias đã bắt đầu tiết dạy học của mình ở một khu đất trống riêng của cung điện rộng lớn. Tuy nhiên thì Yuko không tham gia, bởi tối qua Yui có bảo cậu rằng Lamias sẽ dạy riêng cho cậu vào buổi chiều.

Cậu chưa từng sử dụng ma thuật cũng như chẳng biết tí gì về nó. Ma thuật là một thứ gì đó rất kì diệu, đó là lí do mà cậu đang mong cho buổi chiều tới nhanh để có thể được dạy về ma thuật.

“Chào Yuko-kun~ Cậu tới rồi hả?”

Như mong đợi, cuối cùng thì buổi chiều cũng tới. Hiện giờ Lamias và Yuko đang đứng tại bãi đất trống, nơi sáng nay được dùng để “cô giáo” Lamias truyền đạt kiến thức.

“Chào cô, vậy hôm nay tôi sẽ học ma pháp tại đây?”

Bình thường thì Yuko chắc chắn không thể nói chuyện với cô gái nào khác ngoài Yui một cách lưu loát như vậy, song mong muốn sử dụng được ma thuật lại lớn hơn vì vậy cậu đã gần như quên mất rằng đang nói chuyện với cô gái khác.

Vẫn với vẻ lém lỉnh như thường lệ, Lamias gật đầu với một nụ cười dễ thương.

“Ưm, đúng rồi đó Yuko-kun~”

Từ lúc nào chẳng biết, mặt cậu đã hơi đỏ lên khi đón nhận nụ cười của Lamias. Cậu cảm thấy ngượng, bởi trước đây, những nụ cười kiểu này sẽ không dành cho những kẻ như cậu. Tuy nhiên thì từ khi gặp Yui, cậu đã được đón nhận nhiều nụ cười tương tự khiến lòng cậu ấm áp.

Nhưng tạm thời gạt nó qua một bên, đây không phải là lúc cậu suy nghĩ những thứ vớ vẩn đó. Mục đích chính ở đây là để học phép thuật. Chỉnh lại điệu bộ khó coi của bản thân, cậu lấy lại sự bình tĩnh vốn có trên khuôn mặt.

“Tôi hiểu rồi, có gì xin cô chỉ dạy.”

“Không cần phải lễ phép kiểu đó đâu. Ừ thì tôi chắc cũng nhiều tuổi hơn câụ và cũng là giáo viên của cậu. Nhưng mà tôi nghĩ chỉ cần gọi tôi là Lamias là đủ rồi.”

“À ừm… Vậy Lamias-san, vậy bao giờ chúng ta sẽ bắt đầu vậy?”

“!?, Ah! Hehe, tí thì quên mất, tôi nghĩ là bắt đầu luôn được rồi đấy.”_Nhớ lại mục đích ở đây để làm gì, Lamias tỏ ra bối rối và lấp nó đi bằng một nụ cười gượng gạo.

“Để bắt đầu giờ Yuko-kun hãy ngồi xuống và nhắm mắt lại đi.”

Nghe theo lời của Lamias, cậu bắt đầu ngồi xuống và nhắm mắt lại. Sau đó, cậu có thể cảm thấy đôi bàn tay nhỏ bé và ấm áp đang khẽ đặt lên vai mình. Cậu định mở mắt, nhưng Lamias khẽ nói.

“Đừng mở mắt nhé. Giờ hãy loại bỏ hết mọi suy nghĩ trong đầu đi.”

Chất giọng của Lamias thật ngọt ngào và dịu dàng, khác hẳn với vẻ nhí nhảnh lúc trước. Qua đó Yuko có thể cảm nhận rằng Lamias đang thực nghiêm túc.

Mất một thời gian khá lâu và một cách khó khăn, cuối cùng cậu cũng đã loại bỏ được mọi suy nghĩ trong đầu và trở nên tĩnh tâm.

“Được chưa Yuko-kun.”

“Tôi làm được rồi.”

“Nào, vậy tiếp tục nhé.”

“...”

“Cậu hãy cố gắng cảm nhận những dòng chảy ma lực đang chảy trong cơ thể, một vòng tuần hoàn nhịp nhàng.”

Một cách mơ hồ, Yuko dần cảm thấy được thứ gì đó như một luồng điện cực yếu đang liên tục chuyển động mạnh mẽ bên trong cơ thể.

“Vậy đây là ma lực?”, Yuko thầm nghĩ.

“Tôi có cảm thấy nó…”

“Có vẻ Yuko-kun học rất là nhanh đó. Nhưng giờ đây mới là bước khó nhất. Điểu khiển dòng chảy của ma lực.”

“Ý cô là sao?”_Yuko khẽ nhíu mày trong khi đang nhắm mắt.

“Hãy dùng trí tưởng tượng của Yuko-kun, và tưởng tượng rằng những dòng chảy ma lực đó đang chảy về lòng bàn tay.”

Nghe theo lời Lamias,Yuko có tưởng tượng những dòng chảy ma lực giống như những dòng điện cực yếu tập trung lại ở bàn tay.

Song nó không hề dễ một chút nào. Dòng chảy ma lực có dịch chuyển, nhưng chỉ là một chút ít, và ngay lập tức nó lại trở về trạng thái cũ. Giống như việc cậu đang cố sử dụng một sợi chỉ để nâng một quả tạ. Nói chính xác thì trí tưởng tượng của cậu chưa đủ mạnh.

Thử đi thử lại rất nhiều lần. Đôi mày cậu càng lúc càng nhăn lại. Mồ hôi chảy xuống từ hai bên thái dương, xuống cằm, rớt xuống mặt đất.

Tuy nó thật khó, nhưng cậu cũng không phải là một con người dễ bỏ cuộc. Kiên trì đến cùng, cuối cùng dòng chảy ma lực cũng đã chịu khuất phục và đổi hướng, tụ tập lại trong lòng bàn tay cậu.

Và một thứ gì đó hình cầu nhỏ bé đang dần hiện lên trên lòng bàn tay cậu.

Lamias bỗng mở to mắt.

Thứ mà cô thấy khác hoàn toàn so với những học sinh khác.

Mục đích cô bảo Yuko điểu khiển ma lực vào lòng bàn tay là để xác định được thuộc tính của ma lực trong cơ thể Yuko.

Nhưng thứ hình cầu nhỏ bé trên lòng bàn tay Yuko hiện giờ chẳng phải Ánh Sáng, chẳng phải Bóng Tối, chẳng phải Đất, chẳng phải Nước, chẳng phải Lửa, mà cũng chẳng phải gió. Nó là...