Chương 23
Cựa mình thức giấc, cô bé nhỏ Tiểu mễ vừa mở mắt sau một đêm "vất vả", cô gắng ngồi dậy bởi cái đầu đau buốt, chiếc chăn tuột ra khỏi người, và...tiếng thét "nhỏ nhắn" vang lên...-TRẦN KHAAAA!!!!!!!!!!!!
-CÓ!!!
Tiếng vọng lại cũng rất nhanh chóng vang lên, nó chạy từ phòng tắm ra với chiếc khăn trắng quấn trên người.
-chuyện gì thế Tiểu Mễ?
Chưa kịp nói gì Mễ đã lao vào người Kha khóc bù lu bù loa lên...
-Con gián...có con gián trong mền...
Hờ...ra là con gián mà tưởng chuyện gì...sau một hồi vật lộn thì cũng đuổi được con gián đi, giờ Mễ mới chịu bỏ tay Kha ra, ngồi trên ghế và ngơ ngác nhìn căn phòng, trời...vỏ bia được gói lại vụng về chưa kìa...còn cả đồ đạc văn tứ tung nữa chứ...Kha thay chiếc áo thun rồi Mễ hỏi
-chị...sao phòng bẩn thế?
-À hôm qua em say nên em...chọi đồ đạc tùm lum hết, tối qua chị cũng hơi say nên làm biếng dọn quá.
Gương mặt của Mễ bỗng dưng đỏ ửng lên, giở áo ra coi bên trong có mất mát thứ gì hay không. Và hoàn toàn bình thường. cô thở phào nhẹ nhõm rồi tự dưng mặt lại đỏ lên, cầm cái gối phan thẳng vào mặt của Kha.
-ÁCH.... Cái gì vậy? sao em lại ném chị!
-chị có chắc là hôm qua em say chị không làm gì em không?
-Ơ...
-CÓ CHẮC KHÔNG???!!!
-Ch...chắc...hôm qua em say nên ngủ luôn có làm gì đâu? Chị đâu phải loại người thừa nước đυ.c thả câu chứ.
Một cái gối khác mọc cánh mà bay vào mặt Kha lần nữa, Kha ngơ ngác.
-Chị là đồ ngốc!!!!
-ơ??? sao lại nói chị ngốc? bộ em muốn chị làm gì em à?
BỐP!!! nguyên đống gối còn lại bay thẳng vào người Kha, Tiểu mễ đùng đùng bỏ ra ngoài chẳng nói một lời nào nữa. để lại con người mắt chữ A mồm chữ O khó hiểu!
-O_O! cái...gì...đang ...diễn...ra???!!!
Tiếng sóng biển ào ạt làn gió mặn bay vào trong không gian, đi giữa vùng đất cát, Tiểu Mễ suy nghĩ mông lung gì đó mà mặt mày cứ đỏ kè kè lên, gió vẫn thổi rất mạnh, chỉ mới trưa thôi mà làn gió kèm theo cái nóng bay ào vào khiến cả thân thể cô đau rát.
-Tiểu Mễ ?
-ủa?! An An... sao cậu ra đây?
-À...tớ đi mua chút thuốc cho chị Nhi, chị bị sốt à mà!
An An cùng Mễ đi trên bãi cát dài để đến siêu thị nhỏ gần đó, An tỏ ra vẻ dễ thương hằng ngày khiến không ít thằng con trai chạy theo xin số. khó khăn lắm mới thoát khỏi miệng cọp. cả hai đi với nhau nhưng chẳng biết chuyện gì để nói cả. cho đến khi cả hai bắt gặp một cặp đôi hôn nhau trong ghế đá kia, mặt Mễ đỏ ửng lên khiến An An cười thầm
-Tiểu Mễ à...mặt cậu đỏ kè kìa! Có chuyện gì sao?
-Hả... à... à không có...không có đâu!!
-hm?! Mễ...giúp mình chuyện này nha!!!??
-ừm...sao có gì không?
Cả hai đi trên đường công viên, An đứng lại phía sau, nhìn Tiểu Mễ bằng ánh mắt lạnh lùng...
-Tiểu Mễ...cậu...đừng cướp chị gái khỏi tay mình được không?!
Ánh mắt lạnh lùng ấy khiến cả cơ thể tiểu Mễ cứng lại, chuyện gì đang diễn ra vậy...ánh mắt đó...như muốn gϊếŧ người vậy, cả cơ thể An như tỏa ra làn khói đen u ám...và...mọi thứ tối đen...Tiểu Mễ ngã huỵch xuống bãi cát toàn bộ cơ thể cứng đờ, An An đứng đó nhìn và quay lưng bỏ đi, một vài thằng con trai vừa bịt mũi Mễ từ phía sau liền bế cô lên và đi về hướng ngược lại. cô đang trở nên mất nhận thức dần, cố gắng làm gì đó...nhưng không thể, cô hoàn toàn ngất đi và chẳng thể nhìn thấy gì nữa, trong mơ hồ...cô thấy...thấp thoáng dáng người...rất đông...rất đông người...tiếng cười ... tiếng đập vỡ mọi thứ...chuyện gì đang xảy ra vậy? mọi thứ đang mất kiểm soát dần...cả cơ thể Tiểu Mễ bắt đầu lạnh buốt...và rồi...thứ gì kia...một căn nhà trắng toát...rất nhiều khói...cả cơ thể cô vẫn không thể nào cựa quậy được, một bầu trời xanh...mênh mông...từng cơn gió rát buốt...