Trần Kha x Tiểu Mễ

Chương 22

Chương 22
Vào 4 năm trước, khi Nhi còn là một đại ca trong giới ăn chơi, vì gia đình có địa vị lớn, nhà giàu nên Nhi rơi vào sa đọa cùng tụi bạn, rượu bia, thuốc phiện, gì Nhi cũng chơi, đến mức nghiện luôn. Khi đó, Nhi được xưng là chị đại trong nhóm băng đãng côn đồ lớn nhất phố, hay đi chặng đường con nhà người ta chọc ghẹo. Vào ngày hôm đó, Nhi mặc một bộ đồ jean xanh rách trông rất cool ra đường, tay cầm điếu thuốc ngồi trong góc tối, chờ ai qua rồi chọc. Bấy giờ, cô bé "ngây thơ" An An nhà ta lỡ chân chui vào đó là liền bị chặng đường, ai nấy đều săm trổ trông gớm chết. An vẫn với bộ mặt tí tửng xem như những con thú dễ thương bên đường, chẳng quan tâm gì và đi thẳng mà chẳng thèm nhìn ai. Tự dưng đến chổ Nhi, với ánh mắt đỏ hoe sắp khóc mếu máo nắm lấy vạc áo Nhi.

-Chị...hức...chị ơi...em bị...hức...em bị lạc mất...hai rồi...hức...

-ơ...ơ...cái con nhỏ này...mày bị não à?

Nhi bực bội đẩy An ra khiến nhỏ té xuống đất, lúc đó ấy, Nhi láu cá lắm, mặc cho cô gái dưới chân mình té mặc kệ, Nhi vẫn ung dung hút thuốc. An ôm ngực mình đau nhói, khiến Nhi lo lắng

-ê con kia...tao đẩy nhẹ...mày ăn vạ à?

-tim...em...tim em đau quá...

-HỞ??? Đựu...mày đang đùa tao phải không?

-chị... làm ơn...giúp em...

-AIHZZ.... MÁ NÓ... tụi mày, lấy xe cho tao nhanh!!

-chị đại. kệ nó đi mà.

-NHANH LẤY XE CHO TAO!

Bọn kia ríu rít chạy đi. An được Nhi bế lên đặt vào chiếc xe con màu mè của Nhi, nhanh chóng đến bệnh viện, mà cũng không biết lúc đó Nhi nghĩ gì trong đầu mà lại bế An chạy luôn đến phòng cấp cứu, con gái con đứa gì sức trâu bò thế không biết, bế con nhỏ chạy thẳng luôn. Xong không về mà còn ngồi lại ký thủ tục bù lu bù loa lên, may là An chỉ lên cơn thôi nên có thể vào thăm vào 3 tiếng sau, khi Nhi vào thăm, An vẫn còn nằm ngủ trên chiếc giường trắng kia, ngơ ngác nhìn cô bé trên giường mà va phải chân vào chân bàn

-AW...

Bịt mồm mình lại nhanh chóng, Nhi lại nhìn An chăm chú vô thức mà nói

-thánh thần thiên địa trời phật ơi...con gái nhà ai đẹp thế này!

Đắm say trong nét đẹp thiên thần kia, Nhi khẻ kéo mền đắp lên cho nhỏ An, lúc sau thì Kha hùng hổ sông vào. Nắm cổ áo Nhi lên quát tháo

-Mày làm gì em gái tao...nói!!!

-tao...tao có làm gì đâu, mày bỏ tao ra.

-Mày...

-Hai ơi...

Giọng nói nhỏ nhẹ ngọt ngào chấm dứt cuộc tranh cãi giữa hai con thú hoang kia lại, Kha đến hỏi thăm em, đáp lại ánh mắt lo lắng của Kha là nụ cười tỏa nắng của An.

-em không sao hết...chị này cứu em đó.

Quay sang nói Nhi, cái nụ cười tươi của An khiến Nhi ngay lập tức bi say nắng cô bé, khi tạm biệt về nhà thì lại đi tìm hiểu về An An mọi thứ, tình cờ trường Nhi vừa mới nghĩ học lại là trường An sẻ vào học. tìm mọi cách để được gần An và bắt đầu quen với nhỏ. Và An cũng là người thay đổi cuộc sống của Nhi, Chị không còn là chị đại nữa mà trở về học hành chăm chỉ, quan tâm người khác hơn. An là niềm sống đối với Nhi. Nhưng giờ đây...Nhi lại như chết lặng đi bên ngoài cánh cửa khi trái tim nhỏ nhoi như bị đâm ngàn vết dao. Đau lắm! bao nhiêu yêu thương Nhi dành cho An, bao nhiêu say đắm trao cho cô công chúa ấy giờ tan biến đột ngột...trách ai bây giờ... Nhi lặng lẽ trở về giường với gương mặt đẫm nước mắt. và Nhi lại mơ...mơ về quá khứ...kỷ niệm rất đẹp...đúng...nó rất đẹp

-An...chị...chị...thích em...

-em cũng thích chị mà

-ý chị...chị...muốn...muốn em làm bạn gái chị...được không em?

-...

-A...nếu em không muốn...không sao...chúng ta có thể làm chị em...hì!

-sao chị lại không nói lời đó sớm hơn?! Em chờ lâu lắm rồi đấy!

-An...?! Em...

-Em Yêu Chị...Nhi à!

Dưới cây sồi cổ thụ, một cái ôm ấm áp được trao, đôi môi khẻ trao nhau dịu ngọt và dưới ánh nắng ban mai, một tình yêu trong sáng hình thành...