Chương 18
-Mễ...đến đây!Tiếng gọi từ gian hàng thú bông, nhỏ An đang hí hửng nhảy nhảy trước hộp gắp thú. Bên trong toàn là những con gấu to tầm cỡ, cái gắp cũng to tổ chảng. hôm nay cả bọn đi xuống trung tâm chơi, ăn mặc sang chảnh rồi cùng đi xe riêng của Nhi xuống trung tâm. Hiện thì nó với Nhi đang đi mua đồ ăn trưa, còn nhỏ An với cô đang săm soi cái tủ gấu bông.
-đẹp ghê ha...nhưng mà tớ chơi không giỏi cái trò này.
Tiểu Mễ bám tay vào tủ nhìn vào, ngắm nhìn con pikachu vàng chóe xinh xinh lòng lại rộn ràng lên, cô đã từng tốn một số tiền không hề ít để có con cá sấu bông ở nhà nên rút kinh nghiệm. chỉ nhìn và kìm nén sự cám dỗ trong lòng lại.
-con pikachu đó đẹp ha...mình muốn có một con.
An nở nụ cười tươi nhìn cô rồi lại kéo cô chạy đi chơi trò khác. Hai đứa thân nhau ghê lắm, chắc tại cùng tuổi, An An dẫn cô đi ăn kem, cánh pancake bla bla... đến khoảng 1 h chìu nó với Nhi mới quay lại
-khϊếp...người gì mà đông đúc thấy phát khùng.
Nó nằm dài trên bàn ăn với cả cơ thể nóng hổi, mồ hôi chảy dài trên gương mặt, Tiểu Mễ lấy vội cái khăn giấy ra đưa nó. Kha bỗng dưng nhìn chằm chằm cô, nó đứng dậy xách hai cái túi đồ ăn lên rồi chìa mặt về phía cô
-tay chị bận rồi, lau giùm đi.
Đơ ngươi vài giây trước nó, Mễ bật cười rồi đứng theo để lau mồ hôi cho nó, thấy thế Nhi cũng nói với An
-lau cho chị nữa...
Ngay lập tức cái khăn giấy bay thẳng vào mặt chị
-có tay thì tự mà lau...hứm.
An hất mặt sang một bên. Sau đó thì cùng ăn trưa và rủ nhau đi chơi tiếp tục. cùng chơi bắn súng, câu cá, tàu lượng, ôi chao từa lưa hột dưa hết. mệt mỏi ngồi trên vòng quay mặt trời thở...công nhận bé An nhà ta bị bịnh tim mà sung sức thiệt. bây giờ còn ngồi ngắm nhìn quan cảnh hữu tình với Mễ. tội nghiệp cho hai cô chị gái kia. Đâu phải tự nhiên mà hai đứa này mệt thế, xem cái đống đồ mà hai cô bé kia chơi kìa. Chất như núi luôn, chia nhau bê mà tay như muôn rời ra vậy.
-oaa....chị hai..nhìn kìa...từ đây có thể thấy được toàn thành phố luôn
An An hớn hở nhảy nhảy nhìn từ cánh cửa trong, nó lau mồ hôi rồi nhìn khung cảnh đó. cả thành phố thu hẹp lại nhiều sắc màu làm cảm giác mệt mỏi của nó tan biến hẳn đi. Tiểu Mễ ngồi với chị Nhi uống ngụm nước.
-khung cảnh đẹp ghê ha...cứ như là cả thế giới thu hẹp lại chỉ bằng một cái l*иg kính này vậy.
-cả thế giới của em chị có mình chị thôi đó chị hai à.
An An choàng tay nó ngã mái tóc trắng bạc lên vai nó nói rồi quay sang nhìn cô, ánh mắt chẳng còn thân thiện nữa. ánh mắt hiền lành của An đâu rồi. chỉ còn ánh nhìn hận hận và chỉ có hận như cướp đi thứ gì quý giá vậy. có cảm giác lạnh sống lưng, Mễ quay sang thì cảm giác đó liền vụt mất. ơ lạ nhỉ... chị Nhi chỉ im lặng mà chẳng nói gì hết. chị đã thấy ánh nhìn căm hận đó của An, chị biết nó có nghĩa gì nhưng lại lặng im chỉ nhìn thôi.
Đến tối, khoảng đâu 7 giờ, cả bọn về nhà và bắt đầu buổi tiệc đêm. Ngày thứ hai, nhiều trò cũng chơi vui rồi giờ đến lúc cả bọn ngồi một chổ mà quẩy. chơi bài này, đố này...chơi cả rút thăm nữa. ai rút thẻ vàng được làm vua và ra lệnh cho các số làm theo ý mình. Mọi chuyện diễn ra thật vui cho đến khi chị Nhi rút trúng thẻ vàng
-ta là vua rồi...ta ra lệnh cho số 2 và 3 hôn nhau...hôn môi nhau...phải là MÔI....
Chị nhấn mạnh chữ môi và buộc hai người kia phải hôn...người cầm trúng số hai lại là Trần Kha của chúng ta, nó vừa vui vừa lo, vì nếu trúng Mễ thì cả hai phải hôn nhau trước mặt hai đứa nhiều chuyện này nhưng...
-ah...chị hai...em số 3 nè.
An An đưa que số lên, chà...rất nhanh chóng, vị "vua" của chúng ta liền ra lệnh
-đối ý rồi...hôi má thôi.
Một chút gì đó khó chịu trong người Nhi nên chị dừng lại...
-được thôi...hôn em gái mà lo gi...UM!!!!!!!
Chưa dức câu, nó đã bị chính EM GÁI mình ĐÈ xuống và HÔN MÔI, nụ hôn sâu mạnh khiến lưỡi cả hai chạm vào nhau. chẳng thể tả được ánh nhìn của Nhi, của Mễ và cả nó nữa. Ngạc nhiên! Nó vội đẩy An ra. ngồi dậy, chẳng thể tin được em gái nó vừa cưỡng hôn chị mình.
-em...An...em làm gì...
-thôi mà chị hai...lúc nhỏ chúng ta hôn như vậy mà...
-chị chưa từng nhớ là hôn môi...em...em...
Tiếng động của lon bia rơi xuống, tiếp sau đó là chị Nhi vụt quay đi, dáng đi của chị bực bội lắm. Chị Nhi vụt mất sau cánh cửa, Mễ vội chạy theo sau, nó chẳng thể hiểu được đành dọn cái đám hổn độn dưới sàn. An thì bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra cả.