Trần Kha x Tiểu Mễ

Chương 17

Chương 17
-ah...chổ đó...đúng rồi...nữa đi An...nữa đi...

-chị...ướt quá...

Từng tiếng rêи ɾỉ vang vọng cả căn phòng, hai cơ thể trần đang quấn lấy nhau và bàn tay thì đang hoạt động hết công suất. chị Nhi nằm bên dưới nắm chặc nệm và ngưỡng người theo từng cái liếʍ mυ'ŧ mạnh bạo của con người dưới hạ thể kia. An trông nhỏ nhắn thế thôi chứ nàng ta công lòi ra đấy, đừng khinh thường mấy bé nhỏ con nhé. An vẫn vô tư liếʍ mυ'ŧ từng mật dịch đang tuôn trào từ nơi tuyệt mật kia, ngón tay thì liên hồi nhấp nhanh chậm, mỗi lần cựa ngón tay bên trong là Nhi giặc nãy mình trong sự sướиɠ rân của não.

-An...ah...ah...chị...ra....ra...ah....RAAAAA~~~

Tiếng rên ngày một rơi vào khoái lạc khiến Nhi chống hông cao, dòng nước trắng đυ.c tuôn ra không ngừng khiến người bên dưới kia càng thích thú. Cơ thể chị buôn lõng nằm dài dưới nệm mà chẳng còn chút sức lực nào. Trong cơn gấp gáp chị kéo áo An thì thầm

-An...An à...2 giờ rồi...đi ngủ được...được chưa? Chị...mệt lắm...

An nằm bên cạnh, tay chống một bên ngắm nhìn người con gái xinh đẹp kề bên, nở nụ cười

-được rồi...dù gì thì cũng 6 tiếng rồi, tha cho chị lần này. Ngủ thôi nào chị yêu.

Hôn nhẹ lên trán chị rồi cả hai nằm im chờ cơn buồn ngủ đến. An dụi vào lòng chị hít hà mùi hương trên người chị, mùi hoa ly thoáng nhẹ trên mái tóc đỏ thẩm.

-à mà...An? Sao em không gọi thử cho Kha...em biết nó hay bị lạc đường mà...đêm thì mưa bão lỡ như có chuyện...um...

Ngón tay An đặt lên môi của chị khiến chị im lặng. lại một nụ cười nữa nở trên môi An, đôi lúc cô bé này thật khó hiểu.

-chị em...đâu phải đi một mình.

Nhi nghiên đầu khó hiểu, An lại cười và chồm lên hôn môi chị.

-chị còn nói câu nào nữa em sẽ cho chị liệt giường đấy!

Chị liên tục lắc đầu ngoài ngoạy. rồi cả hai cũng chìm sâu vào giấc ngủ

Tiếng gió ào ạt lại thổi qua khe cửa mục nát. Nó nghiên mình tỉnh giấc, cô gái bé nhỏ đang ở trong lòng và ôm nó thật ấm áp. Từ bao giờ nó lại thích cô bé này nhỉ? cái tính thẳng thắn có chút trẻ con này khiến nó xiêu lòng vài giây rồi đâm ra thích luôn, cũng kỳ lạ thật. nhưng thứ gì hiện tại trong tay thì nó sẽ giữ, giữ thật chặc và không buôn ra dù chi một giây lỡ nhịp. xoa đầu Tiểu Mễ nó hôn lên vần trán cao của cô thì thầm

-chị yêu em!

Màn đêm xâm lăng, cơn gió nhẹ dần và bão cũng tắt, trả lại ánh sáng dịu nhẹ ban đêm cho khung cảnh hữu tình. Rồi đến lúc trời sáng, tiếng chạy rầm rầm bên ngoài khiến cả hai chau mày tỉnh giấc. An An xông thẳng vào và đơ người vài giây trước cảnh tượng dể gây hiểu lầm này... cả hai thì chỉ có bộ đồ lót và đang trong chiếc mền cực kỳ nhỏ nhắn. cả hai lại ôm nhau trông tình tứ bao nhiêu.

-CÁI...CÁI...CON KIA!!!!!!!

Chị Nhi hét ầm lên làm nó mắt nhắm mắt mở giật mình. Chưa đầy 5 giây sau thì đã bị chị Nhi lôi dậy lay lay

-TRỜI ƠI...MÀY LÀM GÌ CON GÁI NHÀ NGƯỜI TA HẢ??? TRỜI ƠI LÀ TRỜI, BỘ MÀY MUỐN ĐI TÙ HẢ? THÁNH THẦN THIÊN ĐỊA ƠI!!!

-ặc...Nhi...Nhi...thả tao ra...ặc...tao đâu có làm gì đâu...

-hức hức...chị hai...em không ngờ...không ngờ chị lại biếи ŧɦái như thế.

An an trùm chiếc áo khoát vào người Mễ, cô cũng tỉnh dậy nhưng chẳng hiểu gì cả. An vừa trùm vừa giả bộ khóc chặm chặm nước mắt.

-nguyên đêm hôm qua hai người không về có biết hai đứa này lo lắng lắm không hả? có điện thoại mà không gọi về báo một tiếng...

-đúng rồi...lo lắm đó...hức hức

-còn nữa...con gái nhà người ta dễ thương trong sáng như kia mà mày nỡ lòng nào "giở trò" với con gái nhà người ta...

-Hai biếи ŧɦái~

Cả hai người An và Nhi một người hét một người châm lữa, khiến mọi chuyện càng trở nên rối rắm. nó bực bội vì chưa rỏ chuyện gì mà cứ bị nhảy vô họng liền đẩy mạnh Nhi ra hét lớn

-TAO ĐÃ LÀM CÁI QUÁI GÌ ĐÂU, ĐÊM QUA MƯA CẢ HAI ƯỚT HẾT NÊN VÀO ĐÂY TRÚ TẠM, CÓ MỖI CÁI MỀN NÊN CÙNG SỬI ẤM. NGHĨ OAN CHO NGƯỜI TỐT À???!!!!

-Ah...chị Kha... áo...

Cô chưa kịp nói gì thì cái con người hung hăng kia đã quay lại một cách bực bội nhìn chăm chăm vào cô. rồi cảm giác cái gì đó vừa rơi xuống. khiến không gian im lặng 1 phút...60 giây trôi qua. Não bộ tất cả mới bắt đầu hoạt động, Tiểu Mễ quay vụt lại phía sau bịt mắt, mặt đỏ như trái cà chua.

-em...em không thấy...không thấy...chưa thấy gì...gì hết....

Nó vẫn đứng im chẳng hiểu mô tê gì thì An An lại nhìn chằm chằm vào vòng 1 của nó...sau đó thì Nhi liền cởϊ áσ khoát đắp lên người nó...

-tuột áo ngực rồi mẹ trẻ ạ!

Chẳng thể biết nó đã ngượng như thế nào, tất nhiên là cô cũng lỡ nhìn thấy rồi...cả bọn bắt đầu về nhà mà trên đường cứ bàn tán về vụ rơi áo ngực, sớm không rơi muộn không rơi...haizzz...chỉ có An An là im lặng...cô bé đi sau nhìn nó nhưng gương mặt lại đỏ hồng và không dừng được trái tim đang đập loạn xạ của mình...

-Chị Hai...phát triển...đẹp quá!