Chương 19
-Nhi.. chị Nhi...chờ em...Tiểu Mễ chạy theo sau chị, chị bước thật nhanh mà chẳng nhìn lại, cửa phòng đóng chặc lại khiến cô không thể vào được. đứng bên ngoài gõ cửa
-chị Nhi...sao vậy ạ?
-chị ổn...em về đi.
-nhưng mà chị...
-để đó cho tớ.
Tiếng An An phía sau làm cô hơi giật mình, chẳng nói gì nữa, An kéo chiếc chìa khóa trong túi ra rồi cho vào khe.
-mọi chuyện còn lại để cho tớ được rồi, cậu mau về với chị hai đi kìa.
Nhìn cô và nở một nụ cười thiên thần trìu mến, nhẹ dạ cả tin. Tiểu Mễ cũng quay đầu về phòng, dập tắt gương mặt thiên thần là một ánh nhìn viên đạn găm vào cô, đóng cánh cửa lại và khóa trái, An vào phòng thì đã bắt gặp ngay cái vali bự thiệt bự đặt lên giường. còn cái con người tóc đỏ sεメy kia thì đang bực bội nhét đồ vào đó. Với cái vẻ bực tức hiện rỏ, An thở dài rồi ngồi vào ghế, kéo quyển sách trên kệ lạnh lùng lật từng tờ, từng tờ và đọc ngon lành. Chị Nhi càng lúc càng hoạt động mạnh khiến tiếng kêu rầm rầm như người ta đang thi công gì đó, lâu lâu lại nhìn An An rồi lại phồng má, trông cái biểu cảm...cưng lắm cơ.
-Trần An...em đi chết luôn đi!!!!
-vâng~
-Trần An...em là đồ đáng ghét xấu xa!!!!
-Biết.
-Trần An là đồ đần, đần ĐẦN!!!!
-Biết.
-em là đồ...đồ...
Đưa đôi mắt nâu nhìn chị Nhi, gương mặt thanh tao dưới mái tóc trắng làm tim chị Nhi đập lên liên hổi, lần nào cũng vậy, càng giận An, cô bé lại toát ra vẻ đẹp mê hồn từ đôi mắt nâu đó. Mặt chị Nhi đỏ ửng quay vội đi và ngồi quay mặt vào tường. một hồi lâu, tiếng nấc vang lên từ phía chị.
-Nhi? Chị sao thế?
Lúc này thì An mới đặt quyển sách xuống và đi về phía chị. Ôm từ phía sau, An cảm nhận được hơi nóng từ phía trước. có gọi thế nào Nhi cũng không quay lại, bực mình An đẩy mạnh chị xuống giường và ngấu nghiến bờ môi chị một cách không thương tiếc.
-ah...An...Um...
-chị bị sao thế?
Nhìn An rồi chị quay đầu đi chẳng nói một lời nào. An cười một nụ cười hắc ám rồi kéo ra một chiếc vòng xích từ gầm giường, đưa cao dây xích ánh mắt đen láy vô cùng quỷ quyệt
-không nói...được thôi, em sẽ khiến chị nói trong sung sướиɠ.
-khoan...An An...bây giờ không phải lúc...ah...đừng
Kéo bàn tay của chị lên cao tròng vào hai sợi dây trên dây xích, An ngồi trên người chị kéo mạnh sợi dây, tay chị bị giậc mạnh khiến nó đưa thẳng lên cao. Không cần nghe một lời nào chị nói, An kéo từng chiếc nút cáo trên người chị ra một cách mạnh bạo, tiếng loạt xoạt nhanh chóng bị ngắt quãng. An kéo ra một cái cái hộp từ gầm giường lần nữa, ồ, bên trong toàn là đồi chơi người lớn thôi kìa, nhặt chiếc roi da lên chà xát lên vùng bụng phẳng lì của chị
-ai nói không đủ 18 tuổi thì không được chơi? Nhi à...tɧác ɭoạи cùng em nào.
Tiếng roi da vụt trên da thịt chị, khiến chị giậc nảy người kiềm nén âm vọng từ cổ họng. chưa gì vùng da với tiếp xúc liền đỏ ngấy lên. Sau đó là chiếc bịt mắt đen được chặn vào mặt chị. Càng tăng thêm ma xát, chị không thể biết tiếp theo An An sẽ làm gì. Tiếng roi vun vυ't và cơ thể khiến rùng mình và rên trong sự sung sướиɠ tột cùng, trận tɧác ɭoạи đầy vũ lực khiến An cũng thấm mệt, kéo mạnh tóc chị lên, mái tóc đỏ ướt đẫm.
-ha!!! Nhi à...nếu đám fan cuồng của chị biết được chị là một kẻ khổ da^ʍ thì sẽ như thế nào hả?
-ah...đau...An à...
An bấu chặc vào ngực chị, kéo mái tóc càng mạnh ra sau, An nhếch đôi môi nhỏ nhắn.
-nào...gọi em như thường lệ đi nào.
-um...
An thả chị ra, đặt lên môi chị nụ hôn hờ rồi đứng dậy, cởi chiếc áo trắng thun gò bó ra và sau đó kéo chiếc mặt nạ của chị khỏi gương mặt, trước mặt chị, một bộ đồ bó hở hang đỏ thẩm diện trên người An, cô bé vô cùng sεメy với dáng người nhỏ nhắn và mái tóc trắng ấy.
-cuộc vui giờ mới bắt đầu phải không? Nhi!!?
-UM...xin hãy...hãy hành hạ tôi...cô chủ...