Chương 21: Sắc hoa tàn.
-Hoi~... Kiều ơi~tiếng gọi nhỏ nhỏ làm Kiều chau mày thức giấc. Là kỹ nữ nhỏ con bị mắng hôm qua. Nàng ta đang chui đầu vào của sổ gọi Kiều
-Nè, ta là lén mang thức ăn cho ngươi nè.
Nhỏ đưa cái bánh màn thầu cho Kiều rồi dặn
-Ta là khó khăn lắm mới xin được cái bánh màn thầu, ngươi ăn đi.
-Cảm ơn tỷ.
-nhớ ăn đi đó, đói bụng không tốt đâu, tối qua giờ người ta bỏ đói ngươi thiệt hả?
Kiều nghiên đầu cười mà chẳng nói gì.
-A THI!!!
tiếng gọi làm nhỏ kia giật mình, một bàn tay kéo tai nhỏ đi mất, sau đó là tiếng khóc la oan ức của nàng thêm vào là tiếng đập rầm rầm. Kiều chỉ biết nắm cái bánh bao nhỏ trong tay lo lắng
-Oa... đau quá đi... đừng mà... không dám nữa... sẽ không có lần... ah... đau quá... đừng mà...
Kiều ngồi đó, trong góc và nghe tiếng than khóc của người Kia. Tâm can giằng xé dữ dội vì lo lắng cho nữ nhân kia.
Bên ngoài, Mọi người đang cố bịt miệng nhịn cười có cả Tú Bà.
-A Thi... ngươi... diễn như thật ấy...
một người khều nhỏ A thi.
-Cơ mà có chắc là nàng ấy ăn không đấy?
-Đói thì sẽ tự ăn.
Tú Bà quay lưng bỏ đi. A Thi đứng lên nhìn theo tấm lưng kia. nó vẫn là tấm lưng lạnh lẽo ấy, ai cũng lo lắng cả, Tú Bà có khác gì nàng Kiều trong kia đâu chứ, Kiều bị đói, chị ta cũng chẳng ăn một hạt cơm nào, luôn tự nhốt mình trong phòng, lâu lâu lại đi đến kho, đứng trước nhìn vào mà chẳng nói gì rồi lại bỏ đi.
Tú Bà tự dặn lòng mình cố gắng, để Kiều bỏ đi thì nàng sẽ được an toàn.
....
Kiều mệt mỏi lắm rồi, cơ thể nàng lạnh ngắt, cả khuôn mặt lơ lãng. MMôi thì trắng bệt. Nàng nghĩ rằng có thể mình sẽ chết trong nhà kho này cũng nên. Kiều mệt quá. Nàng nằm xuống giường ngủ, nàng chìm vào giấc ngủ mệt nhoài. Đôi mắt nặng trĩu có cảm giác nhắm lại sẽ vĩnh viễn không thể nào mở ra được nữa...
Ngưng Bích lầu vẫn trong buổi tấu nhạc tiếp khách. Mọi người ai cũng lo đánh đàn bồi rượu, chẳng ai quan tâm đến ai. Bầu trời lại đổ mưa, cơn mưa xối xả u ám. Lạnh lẽo và tối tăm như tâm trí Tú Bà lúc này vậy.
-Tú Tú... Hoạn Phu nhân và Thúc Sinh công tử đến.
-Ân, đưa họ vào đi.
Hoạn Thư cùng Thúc Sinh vào phòng Tú Bà, họ nói chuyện gì đó vui vẻ với nhau.
Bên dưới sân, cơn mưa cứ rào rào đổ xuống, Âm thanh ồn ào chẳng nghe thấy gì. Tên nam nhân say xỉn loạng choạng đi dưới mưa. Hắn như rằng vừa đi xử lý nổi buồn vào gặp mưa gắt lên đứng bên trong hiên mái nhà kho tránh mưa. Cảm giác như đánh hơi được mùi mỹ nhân, Hắn ta ghé mắt vào nhà kho nhìn, quả thật có mỹ nhân đang nằm trong đó, hắn tự độc thoại.
-Mỹ nhân trong Kỹ lầu sao? nếu bị đem ra kho chắc là phạt gì rồi. chà... khóa cửa muôn sao? Nếu ta "chơi" con ả... thì chẳng sao đâu nhỉ?!
Hắn nói đoạn rồi nhất tảng đá trong góc đập khóa, nhanh chóng cánh cửa bung ra, Hắn như con hổ thèm thuồng món thịt tươi sống phía bên trong.
-Quả là Mỹ nhân~
Kiều xinh đẹp vẫn nằm đó, nàng có thể là đã ngất xỉu rồi. nhưng chẳng thể nào kém đẹp được. trong mắt nam nhân nữ nhân nằm ngủ quả xinh đẹp. Cơ thể hắn đang ướt vì mưa nên tiện tay cởi đồ ra. Thân thể còi cọc đen đúa xấu xí. Kiều chỉ nằm đó mà chẳng cử động gì, hắn leo lên giường, kéo Kiều dậy rồi bắt đầu cởi y phục của nàng ra.
Gương mặt hắn thèm thuồng cơ thể trước mặt... ánh mắt như sáng rực lên khi nhìn thấy cơ thể lõα ɭồ của nàng. Từng đường nét trên cơ thể nàng hiện rõ mồn một, nước miếng nước mồm ào ạt thay nhau tràn ra khỏi miệng hắn, hắn chạm vào người Kiều từng cái nhẹ rồi liếʍ tay mình như con thú hoang dại. hắn cười điên cuồng lên trong đêm và bắt đầu cuộc xâm nhập vào "bên trong " của nàng.
----
-Cái Gì??? ngươi bắt Kiều nhốt vào kho? bỏ đói nàng 2 ngày rồi??
-Thì sao?
-Ngươi...
Hoạn thư giận dữ đập bàn.
-Hoạn Phu nhân, là người ngoài thì người không nên xen vào chuyện kỹ lầu bọn ta.
Tú Bà ánh mắt trêu chọc nhìn Hoạn Thư giận lên. chị ta hất tóc rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mưa ngày một gắt lên tiếng ầm ầm ghê quá. Hoạn Thư thở dài đi đến nhìn xuống sân
-Thế? ngươi bắt nàng nhốt dưới kia.
-Ân, nhà kho dưới đó. Đừng hòng đem thức ăn cho nàng, ta khóa cửa rồi.
-Nàng có mệnh hệ gì ta sẽ đánh ngươi. Cơ mà ngươi có cấm thì ta vẫn đem, cửa làm gì khóa? ta sợ ngươi chắc.
Hai người lơ là nhìn xuống kho, quả thật cánh cửa mở toan ra, Tú Bà có chút ngạc nhiên. Hoạn Thư kéo áo Tú Bà.
-Ngươi là lén cho người mang thức ăn cho nàng phải không nè~
-Ta không có.
hai người vẫn trầm ngâm nhìn xuống dưới, bóng dáng một gã nam nhân quần áo xộc xệch chạy ra từ nhà kho. vẻ lúng túng bỏ trốn.
-Thúy Kiều trong đó hửm? gia nhân nhà ngươi toàn những kẻ ăn mặc luộm thuộm
-Đó... không phải gia nhân... của ta...
Tú Bà sững người, ngay lập tức Hoạn Thư quay sang kéo áo khoác. hối hả
-Thúc Sinh, gọi người bắt tên nam nhân y phục lam đó lại. hắn mang đai bụng màu tím. đừng để hắn thoát.
Sau một hồi trái tim chị ta thắt lại thì Tú Bà cũng nhanh chóng chạy xuống nhà kho. cơn mưa rầm rộ lên, Hoạn Thư xông thẳng vào.
Ngôi nhà u ám ẩm ướt. những giọt mưa thấm qua mái nhà mà rơi xuống đất. Thúy Kiều ở đó, nàng ở trong góc. với cơ thể chẳng có một mảnh vải. Gương mặt Kiều chẳng một chút biểu cảm, mái tóc rũ rượi tràn xuống che gương mặt thanh tao trắng nhợt, tay thì ôm chặt cơ thể của mình nhìn vào xa xăm.
-Thúy Kiều... chết tiệt...
Hoạn Thư kéo áo quấn quanh người Kiều, cơ thể nàng lạnh ngắt bắt đầu run rẩy ôm chặt Hoạn Thư, Tú Bà vừa chạy đến, thấy cảnh đó.
Tú Bà thấy cơ thể Kiều như thế liền muốn chạy đến bế nàng... Nhưng có gì đó giữ chân chị ta lại. Ánh mắt của Kiều lọt vào tầm nhìn của Tú Bà, ánh mắt thờ thẫn như người chết vậy. Trái tim đau đớn của Tú Bà bị xé nát nhưng chị ta chẳng biết làm sao.
Hoạn Thư cho người bế Kiều ra ngoài, và không quên ban tặng cho tú bà một cái tát mạnh vào mặt, Tú Bà chỉ im lặng chẳng nói gì. Xa dần... chỉ còn một mình Tú Bà ôm trái tim đau nhói gục xuống đó khóc nức nở... tiếng mưa, sẽ che giấu đi sự yếu đuối của Tú bà lúc này.