Vân Du chỉ kịp cảm thấy một cỗ lực đạo kinh người kéo lấy mình, thiên chuyển địa dời, nàng đã bị Nạp Lan Ánh Hoa chế trụ dưới thân mà nàng cùng nàng ta lại nằm trên một cái giường phi thường lớn ẩn sau lớp hồng lụa.
Nạp Lan Ánh Hoa si mê vùi đầu vào cổ Vân Du, nàng cười khẽ: "Tốt nhất nàng nên bỏ độc châm đó ra khỏi cổ bản cung, nếu còn muốn nhìn thấy tam hoàng nữ bình an vô sự".
Đồng tử xám khói của Vân Du co rút, nắm chặt độc châm trong tay , chậm rãi khắc chế thu hồi. Nạp Lan Ánh Hoa phi thường hài lòng.
"Thất hoàng nữ ngươi cũng nên tự trọng. Ta đến đây vì mục đích gì người hẳn cũng rõ. Vậy nên mong ngươi không làm ta thất vọng"
Lãnh âm của Vân Du vang lên giữa gian phòng yên ắng, phá lệ sắc lạnh. Nạp Lan Ánh Hoa lười biếng nói "Nói mấy chuyện nhàm chán đó làm gì. Sao nàng không thắc mắc mấy chuyện thú hơn đâu? Tỷ như hoàng nữ Đại Hãn như bản cung lại xuất hiện tại Vân gia mười năm trước, hoặc là bản cung còn biết viết tự Đông Yên?".
Vân Du không đáp lại. Nàng đang cực lực khắc chế để không gϊếŧ nữ nhân đang càn rỡ tay chân trên người nàng.
"Nàng hẳn còn nhớ cái lão nhân bản cung gọi là gia gia mười năm trước, ông ta đúng hơn phải là ngoại công của bản cung. Chỉ là cách đây mấy hôm bản cung đã gϊếŧ ông ta rồi". Ngữ khí hời hợt như thể người nàng ta gϊếŧ không phải là thân nhân.
Trong mắt Vân Du dần tăm tối, lão nhân Đông Yên là ngoại công của nàng ta. Yẳn Nạp Lan Ánh Hoa có nương thân là người trong giang hồ Đông Yên sao. Chả trách nàng ta có thể ngấm ngầm xây dựng được thế lực ở Đông Yên. Không chừng mấy năm qua số lần nàng ta vào ra Đông Yên không ít.
Nạp Lan Ánh Hoa lại dụ dỗ: "Ở Đại Hãn bản cung đã có mười tiểu thϊếp, chỉ thiếu một cái chính thất. Vân Du, nàng gả sang liền là chính thất a!".
Vân Du không giấu được sát khí nữa: "Thất hoàng nữ, mẫu thân ta tuyệt sẽ không gả ta cho một kẻ dị tộc!!".
Nạp Lan Ánh Hoa bật cười: "Mười tiểu thϊếp kia bản cung là dùng vũ lực mà có. Chính thất bản cung nghĩ không khác là mấy. Nếu hôm nay nàng bị bản cung tiêu kí, nàng nghĩ Phượng Tử Ca còn cần giày rách của bản cung?". Nói đến đây đã mờ ám trượt một chân vào giữa hai chân Vân Du, đầu lưỡi cũng như độc xà khẽ liếʍ cổ nàng.
"Xoẹt!!"
Vân Du không còn nhẫn được nữa, nàng phóng ra năm đạo độc châm trong kẽ tay, đồng thời phi thân tránh khỏi kiềm chế của Nạp Lan Ánh Hoa.
"Thất hoàng nữ, e là ngươi đã tìm nhầm chính thất rồi!!"
Nàng đúng là rất muốn biết Tử Ca ở đâu, nhưng không có nghĩa nàng sẽ lăn lên giường của kẻ khác. Dù Tử Ca sống chết chưa rõ, nhưng thâm tâm Vân Du đã nhận định mình đã là người của nàng ấy. Nàng tuyệt sẽ không làm chuyện có lỗi với ái nhân.
Nạp Lan Ánh Hoa trông thấy thân thủ quỷ dị của Vân Du cũng một trận giật mình. Nhanh nhẹn tránh thoát độc châm, nói: "Vân Du, nàng càng lúc càng thú vị rồi".
"Thất hoàng nữ, ta đến đây vì cái gì, cả ta cùng ngươi cũng đã quá rõ ràng. Ta không có thì giờ để phí lời!!"
Nạp Lan Ánh Hoa lười biếng ngả lưng ra giường, như đùa như thật nói: "Bản cung thật không ngờ, chỉ một lời vô căn cứ thì đã lừa được nàng đến đây. Xem ra Phượng Tử Ca kia đúng là có trọng lượng với nàng đâu?".
Tiếu ý bên môi Vân Du đã có mấy phần mỉa mai. Nàng cũng đã đoán trước đối phương có thể dối gạt mình nhưng vẫn cố chấp mà đến. Bởi nàng không còn chờ được nữa, dù chỉ là chút hi vọng mỏng manh, nàng vẫn muốn hi vọng. Không rõ từ khi nào, lý trí của nàng lại trở nên nhu nhược như vậy.
"Ta thật sự không ngờ thất hoàng nữ Đại Hãn lại có thể tiểu nhân đến bậc này!"
Nạp Lan Ánh Hoa không giận còn bật cười: "Bản cung vốn đã là tiểu nhân. Nhưng nếu nàng muốn biết bản cung có thể cho nàng một thông tin hữu dụng. Hoàng nữ Đông Yên kia, bản cung từng trông thấy nàng ta ở thảo nguyên Đại Hãn".
Lại thấy Nạp Lan Ánh Hoa mân cằm đùa cợt: "Nếu nhớ không sai thì là vào một năm trước. Lúc ấy, bản cung đang đi săn ưng đâu".
Vân Du đáy mắt khẽ động, nếu quả thật không sai vậy Tử Ca đã ly khai nội chiến Tây Dương. Đến Đại Hãn hẳn là tránh đi truy sát của Phượng Lâm Uyên cùng hai vị hoàng tỷ của nàng ấy.
Tuy hung hiểm vẫn còn ba phần, nhưng mà Tử Ca của nàng vẫn còn sống, với nàng thế là đủ.
Chợt nam nhân tiến vào, cấp thiết nói: "Chủ tử, không xong rồi!!".
Nạp Lan Ánh Hoa đáy mắt phát lạnh. Tùy tùng tâm phúc của nàng tuyệt sẽ không tùy tiện khi không có chuyện, hỏi: "Làm sao?".
Nam nhân kia còn chưa kịp báo thì từ bên ngoài đã xông vào nhiều hắc y nhân bịt kín mặt mũi, gươm đao sắc lạnh.
Đám hắc y nhân kia thình lình tập kích Nạp Lan Ánh Hoa. Vân Du thấy vậy thì không tiếng động lui về sau mấy bước, mượn lấy hồng lụa ẩn mình. Nàng biết Nạp Lan Ánh Hoa sẽ không để nàng rời đi. Nhưng có lẽ, hiện tại nàng ta cũng chẳng khí lực quản nàng nữa rồi.
Nạp Lan Ánh Hoa cùng nam nhân kia lao vào vòng chiến với đám hắc y nhân. Không thể phủ nhận, người Đại Hãn đều hiếu chiến. Nạp Lan Ánh Hoa cùng tên tùy tùng cơ hồ lấy một địch mười, không hề yếu thế. Bất quá, đám hắc y nhân kia là có chuẩn bị mà đến. Thân thủ đều phi phàm hơn người. Nhất thời bất phân thân thắng bại.
Vân Du mượn lúc rối loạn phi thân ra cửa ly khai.
Nạp Lan Ánh Hoa bị bốn hắc y nhân chế trụ, trông thấy bóng hắc bào của Vân Du lướt qua liền rít một tiếng trong kẽ răng. Ngoan độc gϊếŧ cả bốn hắc y nhân. Kéo lấy một dải hồng lụa xuống, hồng lụa trong tay nàng ta liền uốn lượn như độc xà phóng đi quấn lấy eo Vân Du.
Vân Du xoay chủy thủ trong tay, hồng lụa quấn thân đứt thành hai đoạn, thân thể nàng vì mất lực mà ngã trên đất. Nàng cũng không để tâm đến, lần nữa phi thân khỏi đó.
Nạp Lan Ánh Hoa thất thần nhìn đoạn hồng lụa đã rách nát trên tay mình. Từng nghe tơ hồng chấp nối được nhân duyên, nay đã bị cắt sao chắp vá được gì?
Nạp Lan Ánh Hoa nhìn theo bóng lưng dứt khoát đến tuyệt tình của Vân Du, xiết tay kêu lên răng rắc. Vừa lúc một hắc y nhân lao đến, Nạp Lan Ánh Hoa vung tay đã chế trụ được cổ của hắn. Chỉ nghe tiếng xương gãy vụn, hắn đã thành cỗ thi thể.
Vân Du sau khi thoát khỏi gian phòng thì nhận ra mình đang ở mật đạo. Mật đạo đều khảm dạ minh châu, hành lang gấp khúc như ẩn như hiện.
Nàng dựa theo ghi nhớ về lối đi khi nam nhân kia dẫn mình, từng bước cẩn trọng tìm lối thoát. Nàng nhận ra ngoài nam nhân thuộc hạ của Nạp Lan Ánh Hoa thì ở đây cũng đầy tay chân nàng ta. Số lượng hắc y nhân tập kích cũng không. Yai bên đều quấn lấy nhau hỗn chiến dọc mật đạo.
Vân Du nép vào góc khuất, may mắn nàng có mang theo Kỳ lân ngọc bội nên không lo bị nhận ra khí tức. Khắp đoạn hành lang một mảnh chém gϊếŧ, nàng không thể rời đi bằng lối đó được.
Vân Du lắng nghe tiếng gió trong không khí, mật đạo lớn như vậy hẳn sẽ không chỉ có một lối ra. Quả nhiên mất nửa canh giờ ẩn thân Vân Du đã tìm thấy lối thoát. Nàng nhanh nhẹn phi lên một đoạn dốc thẳng đứng trong mật đạo.
Nhìn thấy tuyết động trên vách đá thì khóe môi cong cong. Tuyết rơi xuống dưới này hẳn phía trên có lỗ hỏng. Bất quá nàng còn đang leo lên mỏm đá, thì cảm thấy thứ gì đó quấn lấy eo kéo mạnh.
Vân Du bị một cỗ lực đạo kinh người kéo khỏi vách đá. Nàng còn chưa kịp phóng độc châm, thì đối phương đã nhanh hơn một bước điểm huyệt ngủ của nàng.
Đón lấy Vân Du nhẹ nhàng vào lòng. Nữ nhân vận xích bào như đóa bỉ ngạn nở giữa mật đạo tăm tối. Chợt vang tiến cười khẽ trầm thấp: "Cuối cùng ta cũng tìm được nàng…".
Trống điểm canh tư, Vân Du giật mình mở mắt. Nàng yên tĩnh đánh giá xung quanh. Dựa theo bày biện đồ vật hẳn nàng đang ở khách kinh thành. Bản thân nàng tay chân không bị trói, y phục trên người cũng không mất mát, cứ vậy nằm trên giường.
Nàng ngồi dậy khỏi giường, đồng tử xám khói một mảnh sương giá. Kẻ mang nàng đến đây có thể là ai đâu.
Nạp Lan Ánh Hoa? Không thể, nàng ta còn đang loay hoay với hỗn chiến, sẽ không rảnh đi quản nàng. Vậy còn ai biết được nàng đang ở trong mật thất đó mà đến. Lẽ nào là kẻ đã tấn công mật đạo, nhưng vì sao lại mang nàng đi…
Chợt nàng nghe thấy tiếng bước chân đều đặn ngoài hành lang. Vân Du không cảm nhận được khí tức của kẻ vừa đến. Nàng không tiếng động nằm lại. Rèm mi buông hờ, an tĩnh hệt như chưa tỉnh lại.
Nàng vẫn không nên manh động. Đối phương cụ thể là ai, mục đích mang nàng đi là gì vẫn chưa biết. Vẫn nên điều tra.
Nữ nhân xích bà đẩy cửa tiến vào, trông thấy Vân Du an tĩnh trên giường thì khinh thủ khinh cước khép cửa lại. Từng bước nhỏ vụn tiến đến bên giường. Yên ắng nhìn Vân Du.
Chậm rãi ngồi xuống giường, vươn tay chạm vào làn tóc xám khói đang xõa tung. Cười khẽ: TTa biết nàng đã tỉnh".
Vân Du từ lúc đối phương tiến vào tâm tình đã căng cứng. Cảm nhận được hương hoa đào gần ngay bên cạnh, nàng đã chấn động không thôi. Khi nghe thấy ngữ khí trầm ấm quen thuộc, nàng đều là không thể tin cùng khϊếp sợ.
Đồng tử xám khói mở lớn nhìn người kia. Vân Du ngồi bật dậy, run rẩy nâng tay chạm vào dung mạo yêu nghiệt kia.
Chỉ thấy bên mắt trái nữ nhân xích bào một khỏa lệ chí yêu diễm như máu. Phượng mâu lưu ly sâu thẳm. Khóe môi cong cong họa thủy, tiếu ý ôn nhu.
Lúc Vân Du chạm được dung nhan mà nàng đã nhớ đến phát điên, nàng mới tin không là mơ. Ái nhân nàng đã quay về, nàng run giọng: "Tử, Tử Ca…".
Đáp lại nàng lại là cái gạt tay lạnh lùng cùng tiếu ý trào phúng của Phượng Tử Ca. Vân Du nhìn ra lạnh lùng trong đồng tử lưu ly kia. Vừa rồi còn ôn nhu, sao giờ lại vậy. Nàng ấy từ bao giờ thì thất thường như vậy.
"Tử Ca, nàng đây là làm sao ?" ngữ khí vốn luôn phẳng lặng như nước của Vân Du đã mạc danh kì diệu xuất hiện một tia cấp thiết.
Phượng Tử Ca nhàm chán lắc tay áo đứng lên, tiến tới giá nến. Ngữ khí ẩn hiện trào phúng: "Quận chúa thật sự là phóng khoáng quá độ đâu".
Vân Du khẽ nhíu mày, nàng đau khổ vì nữ nhân này suốt hai năm. Nhưng giờ lại nhận lấy lạnh lùng như vậy, có chút chua xót trong lòng. Lại tự cười nhạo chính mình, nàng từ khi nào lại trở nên đa sầu đa cảm vậy đâu. Nàng hỏi: "Nàng nói vậy là ý gì?".
Phượng Tử Ca không đáp, nàng chỉ cài then cửa để tránh hàn khí.
Nhất thời gian phòng trầm mặc. Rõ ràng là trùng phùng sau ly biệt. Nhưng sao lại lạnh lùng xa cách vậy?
Vân Du tựa đầu vào đầu giường, không giấu được mệt mỏi trong đáy mắt. Tĩnh lặng nhìn bóng xích y cao ngất kia.
Phượng Tử Ca thay đổi rất nhiều, phảng phất như một hòn ngọc đã được mài dũa, sáng bóng mỹ lệ. Tâm tình cũng trở nên thất thường, nàng cũng không thể nào theo kịp nàng ấy nữa. Dù Phượng Tử Ca đã cố tình che giấu khí tức, nhưng nàng cảm thấy rất rõ ràng. Nàng ấy đã sớm vỡ lòng từ lâu..
Phượng Tử Ca nghiêng đầu nhìn Vân Du. Trong mắt, lúc thì tình ý đan xen, lúc thì hàn lãnh. Cuối cùng lại hóa thành tĩnh lặng không đáy. Phảng phất bao hỉ nộ ái ố đều hóa thành phù du, một chút tro tàn cũng không kịp đọng lại…
Vân Du đón lấy ánh mắt của nàng ấy, khẽ cười, nhưng tiếu ý lại mỏng manh đến đáng thương: "Hai năm qua… nàng sống thế nào?".
Rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói, rất nhiều điều muốn hỏi. Nhưng khi đối diện với đôi phượng mâu đầy uấn nộ lại hóa thành một câu tầm thường đến vậy.
…