Lúc Tiệp Thiên Di tìm đến hỉ phòng đã là cuối giờ dậu, sắc trời tối từ lâu. Vân Tố Tâm đội hồng cân, an tĩnh ngồi trên giường đợi. Nghe nha hoàn thông truyền vương gia đến, tâm tình nhất thời khẩn trương.
Tiệp Thiên Di hôm nay tiếp rất nhiều rượu. Vậy nên nàng hơi say, nhưng cước bộ vẫn bình ổn, lãnh nhan bất biến. Nếu không phải mặt nàng có chút hồng sắc, có ai biết nàng say.
Nàng nhẹ nhàng tháo hạ hồng cân của tân nương, lúc trông thấy dung nhan ái nhân, đáy mắt xám khói từng chút hòa tan. Phảng phất tuyết trắng trước sân, xuân đến tan dần thành nước ôn nhu. Vân Tố Tâm chính là xuân phong mà cả đời Tiệp Thiên Di luôn trân quý.
Vân Tố Tâm vận hỉ bào thêu chỉ vàng, trang dung tinh xảo, môi nhỏ điểm yên chi trở nên hồng nhuận ướŧ áŧ, phi thường mỹ lệ. Vân Tố Tâm không phải là loại dung nhan khuynh quốc, nhưng là ôn nhu đoan trang. Trông thấy nàng tự khắc tâm tình thư thả. Nàng ôn nhu nhìn trượng phu mình.
Tiệp Thiên Di cảm thấy dường như nàng không say rượu mà vì nữ nhân này say. Bất quá nàng cam tâm say cả đời đời kiếp kiếp, cũng không cần tỉnh lại.
Cả hai quy củ uống rượu hợp cẩn, bà mối lại tiến lên liên tục chúc tụng hai người. Tiệp Thiên Di cảm thấy tâm phiền ý loạn liền khoát tay để các nàng thối lui. Cửa hỉ phòng vừa đóng, chỉ còn lại các nàng, ngay lập tức trước mắt Tiệp Thiên Di tối sầm. Nàng như rối đứt dây ngả mà vào lòng Vân Tố Tâm.
Vân Tố Tâm cũng đau lòng không thôi, nhẹ nhàng đặt ái nhân gối đầu lên vai mình, khinh nhu mi tâm cho nàng ấy, thì thầm: "Uống nhiều rượu lắm sao?".
Tiệp Vũ vương gia đương triều sẽ không để ai trông thấy mặt yếu ớt của mình. Đó là tôn nghiêm cùng kiêu ngạo của tước quý. Chỉ khi với thân nhân, nàng mới buông bỏ phòng bị. Lúc này cũng vậy, nàng vùi vào lòng ái nhân, ngửi vị đạo thân thiết, dùng giọng mũi đáp lại: "Ân, đúng là có chút nhiều".
Vân Tố Tâm trông thấy vành tai đối phương đều bị huân đỏ thì càng thêm đau lòng. Nàng cọ cọ má mình lên trán Tiệp Thiên Di, ôn nhu như nước: "Ta nấu canh giải rượu cho nàng, ân?".
Tiệp Thiên Di khẽ lắc đầu, ngữ khí mệt mỏi: "Không cần, nàng bồi ta một lúc là được…". Vân Tố Tâm cũng không nhiều lời, nhu nhu trán để người trong lòng bớt khó chịu. Lại khẽ hỏi nàng ấy: "Thiên Di, nàng đã dùng thiện chưa?".
Tiệp Thiên Di thành thật lắc đầu.
Vân Tố Tâm lấy bát bánh trôi nha hoàn đặt trên bàn nhỏ cạnh giường, nhỏ nhẹ khuyên nhủ: "Ta cùng nàng ăn chút bánh trôi, được không?".
Có lẽ thật sự rất say, Tiệp Thiên Di phá lệ nhu thuận, mặc Vân Tố Tâm bày bố. Vân Tố Tâm thấy vậy tâm đều nhuyễn thành nước, tỉ mỉ đút bánh trôi trắng tròn cho ái nhân.
Hai người ta một ngụm ngươi một ngụm, ăn đến tận hứng. Nhưng lại nghe thấy Tiệp Thiên Di có chút rầu rĩ nói: "Thế nào lại không có đậu?".
Vân Tố Tâm khẽ cười: "Thiên Di, nàng say rồi, bánh trôi nhân đậu xanh nàng thích, thế nào lại không nhận ra đâu?".
Tiệp Thiên Di dùng chóp mũi cọ cọ lên cằm Vân Tố Tâm, chọc nàng ấy cười, nói "Nàng nhớ lầm rồi, ta không thích đậu xanh mà là đậu đỏ".
Vân Tố Tâm liền nghi hoặc: "Đậu đỏ?". Đặt chén xuống bàn, khẽ nói: "Nếu vậy để ta bảo nha hoàn mang lên cho nàng".
Nàng còn chưa rời giường thì đã bị một cỗ lực đạo kéo ngả xuống sàng đan. Thiên hôn địa ám, nàng hồi thần liền trông thấy Tiệp Thiên Di đang nằm trên người mình, tựa tiếu phi tiếu: "Chẳng phải ở đây đã có đậu đỏ rồi sao?".
Nói rồi ngọc thủ chỉ vung nhẹ, hỉ bào, trung y, cùng thắt lưng của Vân Tố Tâm vốn đang trên người cứ vậy nhẹ nhàng tựa hồ điệp đáp xuống nền đất.
Nguyên lai nãy giờ nàng chỉ lo quan tâm người trong lòng có khó chịu hay không. Tiệp Thiên Di lại không tiếng động tháo bỏ mọi nút thắt cùng chướng ngại trên người nàng. Vân Tố Tâm cả người liền hồng thấu, xấu hổ luống cuống tay chân, giọng nhỏ như mũi kêu kháng nghị: "Thiên Di…".
Lời vào tai Tiệp Thiên Di như sợi lông gãi vào lòng ngứa ngày, nàng mờ ám thổi khí lên ngực Vân Tố Tâm sau lớp hồng yếm mỏng manh, ngữ khí như trêu tức: "Ân? Nàng không định cho ta 'ăn' đậu đỏ sao?".
Nhận ra ''đậu đỏ'' mà Tiệp Thiên Di nói tới là thứ gì, mặt Vân Tố Tâm đều vì thẹn thùng mà đỏ bừng, nàng luống cuống muốn đẩy Tiệp Thiên Di ra, nhưng nhớ đến đêm nay là đêm động phòng của hai người. Cắn môi uất ức, rõ ràng ngày thường đều một bộ cứng ngắc nghiêm nghị, thế nào hôm nay lại đáng ghét như vậy.
Tiệp Thiên Di bị hành động khả ái của Vân Tố Tâm chọc cười. Nàng đã đợi ngày này mòn mỏi đến mười hai năm thanh xuân hóa phù du. Cuối cùng ái nhân nàng nhung nhớ đã có thể khoác giá y mà gả cho nàng, trở thành thê tử của nàng, sinh con dưỡng cùng nàng. Chỉ cần là vậy dù bắt nàng trả bằng cái giá lớn thế nào, nàng cũng không ngại.
Nàng hôn hôn lên gò má hồng thấu của Vân Tố Tâm, thì thầm: "Cuối cùng, ta đã có được nàng rồi, Tâm nhi…".
Vân Tố Tâm liền sững sờ, môi nhẹ nhàng cong thành nụ cười hạnh phúc: "Ân, ta là của nàng, Thiên Di…"
Tiệp Thiên Di nghe xong thì gần như phát cuồng mà há miệng ngậm lấy một bên nhũ phong sau lớp hồng yếm. Nhanh chóng hôn mυ'ŧ, răng ngọc như một loại dã thú ăn đêm vờn quanh "đậu đỏ" đã bị che khuất kia.
Vân Tố Tâm bị hành động đột ngột của nàng dọa sợ, vô thức kinh hô, ngay sau đó môi nàng lại tràn ra một chuỗi khinh ngâm, xấu hổ chết nàng rồi. Muốn lấy tay che miệng mình lại, nhưng lại nhận ra cả hai tay đều đã bị tay Tiệp Thiên Di bắt lấy kiềm trên đỉnh đầu. Nên âm thanh đáng thẹn đó cứ như thế mà tràn ra theo kɧoáı ©ảʍ tê dại.
"Ưm… a…. Ưm… Thiên… Di… a… ưm…. nàng, nàng… đừng thế mà… ưm…"
Từng bên nhũ phong được Diệp Thiên Di âu yếm, càng đẩy dục tình trong người Vân Tố Tâm bùng lên dữ dội. Yếm hồng sắc cũng đã sớm bị nước bọt thấm ướt đẫm, mà đôi "đậu đỏ" mà Tiệp Thiên Di muốn "ăn" đã sưng trướng không chịu nổi.
Tay phải Tiệp Thiên Di không tiếng động lả lướt trên từng tấc da thịt mềm mại, từng chút một tìm đến sau lưng Vân Tố Tâm. Nhẹ kéo, nút thắt áo yếm đã bị nàng tháo hạ. Nàng mê muội nhìn đôi nhũ phong trắng như tuyết cùng đậu đỏ sưng trướng bị thấm ướt, không kiềm được mà nuốt một ngụm nước bọt, hung hăng ngậm lấy một bên liếʍ mυ'ŧ, mà tay cũng đã chiếm đóng lấy bên kia, ra sức nhu lộng.
"Ah…. ưm… Ah…"- Vân Tố Tâm đã sớm nhũn thành nước, không còn khí lực để chống cự, nhu nhược đón nhận kɧoáı ©ảʍ dục tình đang xâm lấn đến thân thể.
Tay Tiệp Thiên Di trượt theo từng tấc da thịt tìm đến tuyến thể sau gáy của ái nhân, nặng nhẹ xoa nắn. Vân Tố Tâm kiềm lòng không được mà gát gao ôm chắt lấy Tiệp Thiên Di, phảng phất nếu buông ra nàng liền chết đuối trong bể dục tình. Bất quá nàng lại không nhận ra, kẻ đang đẩy nàng vào sâu trong dục trì không thấy đáy, chính là Tiệp Thiên Di.
Hỉ phòng chẳng biết từ bao giờ đã đầy tin tức tố nóng bỏng của hai người, liều chết triền miên.
Tiệp Thiên Di cuối cùng cũng ăn đậu đỏ đến thỏa mãn, tạm thời buông tha cho ngực Vân Tố Tâm. Môi tìm đến nơi phát ra tiếng rêи ɾỉ mê người kia. Nhanh chóng lấn chiếm, công thành đoạt đất, bức đầu lưỡi yếu ớt mềm mại kia nghe theo sai khiến mà quấn quýt cùng nàng. Mật ngọt không kịp nuốt cứ thế tràn ra, tạo thành từng sợi chỉ bạc ám muội trượt xuống cằm hai người.
Dần dần môi Tiệp Thiên Di như luyến tiếc thứ mất ngọt đó mà vội vã truy đuổi nuốt lấy. Từ cằm dần hạ xuống cổ, vai, ngực, để lại đừng dấu hôn đỏ sậm yêu diễm. Kéo dài thành một chuỗi đào hoa trên tuyết trắng từ cổ rải đến tận gáy của Vân Tố Tâm. Liếʍ mυ'ŧ tuyến thể đang không ngừng tỏa ra hương thơm dẫn dụ kia, Tiệp Thiên Di đáy mắt càng lúc càng sâu thẳm, hít thở cũng trở nên gấp gáp nóng bỏng.
Một ngụm cắn xuống không lưu tình, cỗ khí tức cưỡng hãn điên cuồng tràn vào. xâm lấn lấy mọi ngóc ngách cơ thể của Vân Tố Tâm. Nàng nhu nhược đón nhận lại cỗ kɧoáı ©ảʍ điên cuồng kia, môi lại một trận rêи ɾỉ, gọi tên ái nhân trong vô thức
"Ah… ưm… Thiên Di… Thiên Di… Ah…"
Tiệp Thiên Di điên thật rồi, rõ ràng đã sớm không phải lần đầu tiên ái ân, nhưng chỉ cần ngửi lấy tin tức tố thơm ngọt này. Nàng lại gần như phát điên mà ra sức đòi hỏi. Không do dự vứt hết lớp y bào đang vướng víu trên người xuống, nàng cấp thiết đưa tay mò mẫm tháo hạ tiết khố ái nhân, thăm dò tiến vào.
Hạ thân Vân Tố Tâm sớm đã ướŧ áŧ không chịu nổi, tay Tiệp Thiên Di chỉ mới chạm vào miệng tuyển thể đều đã bị ái dịch thấm ướt. Vân Tố Tâm sao lại không nhận ra dị động của ái nhân, nàng cũng chỉ có thể nhận mệnh mở rộng hai chân để thỏa mãn đối phương. Cảm thấy sự khát cầu đến nhu thuận của người dưới thân, Tiệp Thiên Di không do dự lấy tay mở rộng thêm chân của nàng ấy, du͙© vọиɠ nương theo ái dịch ướŧ áŧ mà tiến sâu vào, cá nước thân mật.
Hỉ phòng nóng đến chóng mặt, tin tức tố giao triền của hai người cứ thế mà tràn ra mọi ngõ ngách trong phòng, đâu đâu cũng ám muội.
Vân Tố Tâm không tự chủ được mà rêи ɾỉ theo từng nhịp tiến xuất của ái nhân, đậu đỏ bị nàng ấy cắn nuốt không thương tiếc. Tuyến thể nhu nhược đón nhận từng trận kɧoáı ©ảʍ cùng tin tức tố như vũ bão xâm lấn lấy thân thể, khắc sâu vào linh hồn mình. Đời này nàng chỉ có thể sống cùng với Tiệp Thiên Di, nếu xa nàng ấy, có lẽ tuyến thể héo mòn của nàng sẽ chẳng để nàng sống nổi.
Tiếng thở dốc cùng mồ hôi cả hai người như hòa vào nhau làm một, huyết nhục tương liên.
"Ah… ưm… Ah… Thiên Di…"
Bỗng tiếng rêи ɾỉ của Vân Tố Tâm trở nên gấp gáp, tốc độ luật động của Tiệp Thiên Di cũng mỗi lúc một nhanh. Cuối cùng cả hai run rẩy dữ dội rồi mềm nhũn, hòa vào nhau làm một.
Sa trướng khẽ lay động rồi yên tĩnh. Nhưng một khắc sau đó, từ hỉ giường hồng sắc lại truyền ra trận rêи ɾỉ. Thân ảnh trắng như tuyết mơ hồ sau sa trướng lại lao vào quấn quýt nhau.
"Ah… ah…. ưm… Thiên Di… ta không được… ah… ưm… ưm"- Tiếng rêи ɾỉ kiều mị nhanh chóng bị nuốt mất theo từng tiếng liếʍ mυ'ŧ xấu hổ.
Hỉ phòng nóng đến thiêu đốt, hương thơm của tiêu kí chiều sâu lan tỏa ngào ngạt. Hỉ nến lay động nhưng không tắt, chỉ biết đêm ấy đến tận cuối canh ba mới chậm rãi an tĩnh…
…