Phượng Tử Ca vốn định chế nhạo Đổng Quý tần thêm vài câu, nhưng khi trông thấy trâm cài trên tóc của Vân Du liền ngoác mồm cười. Đó chẳng phải trâm nàng tặng cho nàng ấy khi ở Ung Châu thành sao. Du nhi của nàng thật khẩu thi tâm phi đâu, nói không thích nhưng vẫn dùng.
Lại tiến đến nâng Vân Du đang quỳ đứng dậy, trầm thấp than thở: "Ai, chỉ tội cho Thái Nhạc quận chúa, nhập gia chưa lâu mà đã gặp bậc này ủy khuất…".
Vân Du lại không tiếng động rút bàn tay mình đang bị đối phương sờ soạng, lạnh nhạt nhìn đôi phượng mâu trêu tức kia.
Vị bạch y nhân đi cùng Phượng Tử Ca cũng kinh nghi nhìn hoàng muội nhà mình. Nàng ấy thường ngày ghét động chạm nhất là mấy quân quý. Thế nào hôm nay lại đổi tính rồi. Nhưng khi trông thấy Vân Du, đáy mắt chợt lóe ám quang. Nàng phất tay: "Miễn lễ".
Chúng quan viên cùng gia quyến tạ ơn rồi đứng dậy. Đám quân quý trông thấy hai vị hoàng tước phẩm cấp cao đều xuất hiện, gò má liền ẩn hiện mây hồng.
Vân Du lẳng lặng đánh giá hai kẻ vừa đến. Chỉ thấy Phượng Tử Ca dung mạo yêu nghiệt đến câu tâm đoạt phách. Vô tâm hữu tâm thế nào cũng vận tử y hoàng tước, kiểu cách khá giống bộ nq
Còn vị bạch y nhân còn lại hẳn là nhị hoàng nữ, nàng ta vận chế phục bạch sắc, dung nhan thanh lãnh tựa tiên nhân. Vóc người ngọc thụ lâm phong, lại cầm thêm bạch phiến, trông phá lệ thư sinh, tiếu ý tựa xuân phong. Cả người tỏa ra cỗ khí chất ôn nhã.
Nhưng Vân Du không quá để tâm đến khoản này. Nàng lưu ý xuất thân của vị hoàng nữ này hơn.
Nhị điện hạ Đông Yên, là một cái nữ hoàng tước cấp S, tự là Phượng Nhuận Ngọc, năm nay vừa mười bảy, chưa lập phi, cũng chưa có tước hàm phong vương. Nương thân nàng ta là nha hoàn được nữ đế một lần say rượu sủng hạnh mà hoài thai. Sau khi sinh hạ nàng, nha hoàn kia vốn chuẩn bị được phong tiệp dư lại đột tử. Nàng ta được ban cho Thục phi làm con thừa tự đến giờ.
Trông thấy tầm mắt Vân Du dừng trên người nhị hoàng tỷ mình, Phượng Tử Ca không vui khiêu mi, dời thân mình qua chắn tầm mắt Vân Du, nàng ôn hòa chấp tay thi lễ với Tiệp lão phu nhân: "Vừa rồi cô đường đột đã làm Tiệp lão phu nhân chê cười rồi".
Tiệp lão phu nhân đại khái là lần đầu tiên được cực phẩm hoàng tước đối xử ôn hòa nên có chút ngẩn ngơ, từ ái gật đầu đáp lễ: "Lão thân ngược lại không biết các vị hoàng tước đến mà đón tiếp, là sai sót của lão thân".
Phượng Nhuận Ngọc ôn hòa cười: "Tỷ muội ta đến đây là thừa lệnh mẫu hoàng đến mừng hỉ sự quý phủ, là đường đột, Tiệp lão phu nhân không trách đã là rộng lượng".
Vân Du trong mắt một mảnh thâm thúy, vị hoàng nữ này khi đối thoại đều xưng "ta", thật có ý tứ đâu… Lại nghe thấy Phượng Nhuận Ngọc nói tiếp: "Aiz, Đổng Quý tần thật là quá phận, đã chọc giận Tiệp lão phu nhân rồi. Ta hồi cung sẽ bẩm báo với mẫu hoàng, trả lại cho quận chúa công đạo".
Lời này không nghi ngờ là hạ hỏa cho lão phu nhân, bà nói: "Lão thân đã già rồi, con cháu quây quần mới là phúc phận. Nếu đại tôn nữ của lão có ủy khuất gì, lão cũng xót cho nàng, mong nhị điện hạ hiểu cho".
Phượng Nhuận Ngọc liền gật đầu phụ họa: "Tiệp lão phu nhân không cần lo, mẫu hoàng anh minh tuyệt sẽ không thiên vị bên nào. Huống hồ quận chúa hiện giờ là mặt mũi Đông Yên, càng sẽ không để nàng chịu ủy khuất được".
Lão phu nhân nghe vậy thập phần hài lòng, còn Đổng Quý tần chân đều nhũn đi, sắc mặt như tro tàn phất áo ly khai. Nhưng cũng không ai để tâm đến hắn.
STiệp lão phu nhân lôi kéo Vân Du đón tiếp hai vị hoàng tước. Trên bàn trà cũng chỉ có Tiệp lão phu nhân cùng nhị điện hạ hữu tiếu hữu thoại. Vân Du chỉ an tĩnh pha trà còn Phượng Tử Ca thì lại nhìn nàng pha trà. Trong đại sảnh nhanh chóng quên đi cuộc nháo vừa rồi, oanh yến như cũ, hỉ sự vẫn tưng bừng diễn ra.
…
"…Chấp tay ta, răng long đầu bạc…"
Vân Tố Tâm trong lòng một trận chua xót, xuyên qua hồng cân mờ nhạt nhìn ngọc thủ ái nhân đang vươn vào trong kiệu hoa. Nàng nhẹ nhàng đặt tay mình vào đó, khẽ nói:
"…Chấp tay quân, thề ước trăm năm…"
Tiệp Thiên Di nhẹ nhàng nắm lấy tay Vân Tố Tâm dẫn nàng khỏi kiệu hoa. Trước cửa vương phủ, khách nhân trông thấy tân nương liền đàm luận vui vẻ, khắp nơi đều một bừng bừng hỉ sắc.
Trao đầu kia của hỉ kết đồng tâm cho Vân Tố Tâm.
"Tâm nhi, thiên hạ có biết bao nhiêu người, ta cùng nàng tìm thấy nhau sao lại dễ dàng như vậy? Tâm nhi, có phải vì ta cùng nàng tìm thấy nhau quá dễ dàng, nên lão thiên gia liền dùng mười hai năm ly biệt thử thách chúng ta?..."
Nhận lấy đồng tâm, Vân Tố Tâm từng bước chậm rãi tiến vào đại môn Tiệp gia.
"Thiên Di, ta ngàn vạn cũng không thể ngờ, sau ngần ấy năm, ta có thể làm thê tử của nàng. Đời này của ta coi như không còn gì để hối tiếc… hóa thành phù du cũng cam tâm…"
Tiệp Thiên Di dẫn Vân Tố Tâm tiến vào đại sảnh Tiệp gia, khách nhân nhường đường cho các nàng. Đại sảnh khắp nơi lộng lẫy nhưng tất cả phảng phất đều thất sắc trước các nàng.
Sau tiếng hét giờ lành đã đến của bà mối, khách nhân hối hả chen chúc nhau để trông thấy đôi tân uyên ương bái đường.
Lão phu nhân lôi kéo Vân Du ngồi vào chủ vị chờ đợi đại lễ của nữ nhi cùng con dâu. Bà mối trông thấy đại sảnh đều đã an vị liền bắt đầu lễ bái đường "Nhất bái thiên địa!".
"Tâm nhi, đời này Tiệp Thiên Di ta không cầu đại quyền đại thế, chỉ cầu có thể bồi bên nàng là được…"
Tiệp Thiên Di cùng Vân Tố Tâm hướng về phía tiền thính cúi đầu bái lễ thiên địa, bà mối thấy các nàng đã bái lễ xong liền hô tiếp lời tiếp theo: "Nhị bái cao đường!".
"Thiên Di, đời này Vân Tố Tâm ta không cầu thề non hẹn biển, chỉ cầu thủy chung cùng quân…"
Lão phu nhân cười vui vẻ nhận bái lễ, Vân Du đứng cạnh bà cũng hiếm khi cười ôn nhu chân thật.
"Tâm nhi, không cầu nàng yêu ta nhiều bao nhiêu… chỉ cầu nàng để ta bảo hộ nàng đời kiếp kiếp, có thể cùng nàng hóa thành phù du…"
"Phu thê giao bái!", Tiệp Thiên Di cùng Vân Tố Tâm liền quay đầu bái lễ với nhau.
"Thiên Di, ta không cầu danh phận gì, là thϊếp cũng được, là nha hoàn cũng không sao… chỉ cầu ta không phải là phù du nhỏ bé trong giấc mộng của nàng là được…"
…
"Lễ hoàn!", sau tiếng hét cuối cùng của bà mối, không khí xung quanh liền náo nhiệt, liên tục chúc tụng cho quý phủ. Lão phu nhân cũng cười phá lệ từ ái. Tân nương sau đó được dẫn về hỉ phòng tại Thủy Liên viên nghỉ ngơi. Còn Tiệp Thiên Di thì ở lại đón tiếp khách nhân.
Lão phu nhân ngồi lại một lúc liền cáo từ hồi Sơ Tuyết viên, bà đã lão, mấy chốn ồn ào như vậy không thích hợp với bà. Vân Du cũng mượn cớ bồi bà mà rời đi.
Phượng Tử Ca vốn đã chú ý động tĩnh Vân Du, thấy nàng ấy ly khai, nàng cũng theo bước. Phượng Nhuận Ngọc vẫn luôn mắt đến hoàng muội, nhưng chỉ vừa tiếp rượu quan viên, quay lại liền phát hiện hoàng muội nhà mình chẳng thấy đâu nữa.
Sau khi bồi lão phu nhân hồi viện tử, sắc trời cũng đã qua giờ thân, sắp là hoàng hôn. Vân Du không định quay lại yến tiệc. Lưu mama mang đến phi phong cho nàng, nàng liền khoác phi phong đi dạo hoa viên một lúc.
Khi vừa tiến vào hoa viên liền trông thấy một bóng tử y đơn độc đang đứng dựa lưng bóng tùng. Nàng ta nghiêng đầu nhìn về phía này, trông như là đang chờ nàng.
Chậm rãi vẫy lui hạ nhân, Vân Du không nhanh không chậm tiến đến chỗ đối phượng, lạnh nhạt: "Điện hạ thế nào không nhập yến mà ra đây?".
Phượng Tử Ca nhàm chán nghịch nghịch lá tùng, phượng mâu tựa tiếu phi tiếu: "Cô đến đây chờ nàng".
Vân Du liếc mắt lạnh nhạt, hoàng tước này có thể nhàm chán đến vậy sao. Nàng dời bước, tiếp tục đi dạo hoa viên. Phượng Tử Ca cố tình theo sát chân nàng, trêu chọc: "Trâm của cô, Du nhi rất hài lòng đâu?".
Vân Du nghe xong lời này hơi bất ngờ, vờ trấn định: "Điện hạ lầm rồi, trâm cài cái nào cũng giống nhau, tiểu nữ chỉ tùy tiện lấy thôi".
Vân Du nói dối mà mặt không đỏ tim không đập. Thật ra tráp đựng trâm của nàng giờ đều đầy trang sức ngự ban, trâm phỉ thúy lạc vào trong đó hệt như hạc giữa bầy gà, bảo không nhận ra trừ khi bị mù đi. Cả Vân Du cũng không rõ ma xui quỷ khiến thế nào mà ban sáng liền chọn nó vãn tóc.
Phượng Tử Ca cười trầm thấp dụ hoặc: "Du nhi đây là đang có tật giật mình sao, cô đã nói nàng đang cài nó đâu?".
Vân Du sửng sốt, phát hiện mình đã bị đối phương đưa vào tròng. Thầm giận bản thân sao ngốc như vậy.
Không muốn dây dưa thêm về chuyện này, nàng tăng cước bộ muốn ly khai hoa viên, nhưng Phượng Tử Ca liền nhận ra ý định của nàng, nhanh nhẹn dùng thân mình cản lối đi, xấu xa cười: "Quân quý nhà ai trông thấy cô đều ra sức lấy lòng, Thái Nhạc quận chúa thể nào lại tránh né đâu?".
Vân Du lạnh nhạt dừng chân nhìn Phượng Tử Ca, khiêu mi: "Nơi này là kinh thành, điện hạ thỉnh tự trọng".
Phượng Tử Ca sao không nghe ra hàm ý tai vách mạch rừng của Vân Du, nhưng vẫn đùa đến tận hứng: "Xét theo bối phận, hiện tại Du nhi còn phải gọi cô một câu hoàng biểu tỷ đâu?''.
Vân Du nhìn dung nhan yêu nhiễm trước mắt, vì háo thắng trẻ con mà trở nên câu nhân cực điểm, thật muốn đánh cho một cái. Nàng nói: "Phải a, vì bối phận, tiểu nữ xuất thế sớm hơn điện đến nửa năm cũng phải gọi là hoàng biểu tỷ".
Quả nhiên sắc mặt Phượng Tử Ca bỗng cứng ngắc, phượng mâu hung hăng trừng nàng.
Vân Du tiếu ý đã có mấy phần cười nhạo, nhìn Phượng Tử Ca đang cắn môi uất ức. Tâm tình không rõ vì sao lại thập phần hoan hỉ. Nàng mới lớn tuổi hơn đâu.
Phượng Tử Ca còn đang định nói gì đó, chợt nha hoàn hớt hải chạy vào đã cắt ngang nàng. Nha hoàn kia thi lễ với hai người, thông truyền lời của nhị điện hạ gọi tam điện hạ mau hồi yến tiệc.
Phượng Tử Ca tuy tính khí tùy tâm sở dục, nhưng cũng biết đơn độc cùng Vân Du quá lâu sẽ không tốt cho thanh danh của nàng, đơn giản nói thêm vài lời liền ly khai.
Tĩnh lặng nhìn bóng tử y khuất dần, Vân Du chậm rãi dâng lên một cỗ bất an ở trong lòng…
Vừa xoay lưng lại, không rõ từ khi nào trong hoa viên đã xuất hiện bảy, tám đạo hắc y nhân thâm trầm đứng sau nàng…
…