Sáng hôm sau, giờ thìn Vân Du rời giường. Nàng thay y phục, dùng hồng lụa tùy tiện buộc hờ suối tóc xám khói. Hồng lụa trên tóc xám, tựa đóa bỉ ngạn rực rỡ yêu diễm. Nàng vận bộ lam y thêu bạch hạc, thướt tha như bạch hạc đang khởi vũ.
Thư thả dùng điểm tâm, nàng nghiêng đầu nhìn Lưu mama: "Chỗ nương ta thế nào rồi?".
Lưu mama cung kính đáp: "Hồi tiểu chủ, đến giờ vẫn không có động tĩnh gì. Nhị tiểu thư cùng Tiệp tiểu thư hẳn vẫn chưa rời giường. Lão nô thừa lệnh tiểu chủ không có phép nha hoàn nào nào quấy rầy".
Vân Du hài lòng gật đầu, tiếu ý bẩm sinh ở khóe môi ôn hòa mà nhiễm tầng thâm ý. Thạch quyết minh cùng từ hạch đều là những loại dược hương an thần. Huân cùng nhau với cùng liều lượng thì rất tốt. Nhưng nếu huân một trong hai giảm đi một nửa, công dụng sẽ không chỉ có an thần, mà còn là thúc tình dược.
Loại xuân dược này dược tính không cao. Nhưng đối với quân quý héo mòn suốt mười hai năm như Vân Tố Tâm thì tự khắc sẽ khác.
Đối với mấy loại chuyện yêu hận triền miên, người truy ta trốn này của các nàng. Vân Du dứt khoát vứt cho mồi lửa, các nàng tự dập lấy. Nếu không dập được thì liệu mà cháy cùng nhau. Tiệp Thiên Di một đêm không về phòng, tám phần sự đã thành.
Nhàn nhã dùng điểm tâm đến nửa canh giờ, Vân Du mới tìm đến phòng nương mình. Vừa đứng trước cửa phòng, tin tức tố giao hoan lan tỏa ra nồng đậm. Lưu mama đi theo nàng may mắn chỉ là một cái beta nên không cảm nhận được gì. Vân Du lại diện vô biểu tình đẩy cửa tiến vào.
Bên trong một mảnh hỗn độn. Trên đất đầy vụn sứ cùng y phục ngổn ngang. Đai lưng của quân quý xen lẫn với hắc bào thêu hoa văn tước quý. Sa trướng buông hờ lay động. Chỉ cần liếc qua thì biết ngay đêm qua điên cuồng thế nào. Hai người gây ra cảnh tượng này vẫn ôm nhau chưa thức. Khi Vân Du tiến vào cũng không hay.
Vân Du nhẹ nhàng đưa tay phẩy phẩy trước mũi để xua bớt tin tức tố nồng đậm. Phân phó Lưu mama nấu ấm trà bưng lên, còn nàng thì ngồi chờ mẫu thân cùng nương chịu dậy.
Đến khi Vân Du ngồi được hai khắc, từ trong sa trướng mới truyền ra động tĩnh. Một ngọc thủ vén sa trướng lên.
Tiệp Thiên Di vừa vén sa trướng trông thấy Vân Du thì chấn kinh. Vân Du thì hữu lễ ôn hòa: "Mẫu thân, tảo an".
Tiệp Thiên Di sắc mặt có chút hồng. Nàng có cảm giác như bị bắt gian tại giường, mà kẻ bắt gian còn chính là nữ nhi mình. Lúng túng hết một khắc nàng mới khôi phục lại lãnh nhan thường ngày. Nàng không bước ra mà vươn tay nhặt hắc bào trên nền đất khoác tạm, rồi khinh thủ khinh cước rời giường.
Vân Du cười vô hại: "Mẫu thân, người thế nào lại?". Dáng vẻ thập phần nghi hoặc.
Tiệp Thiên Di liền hung hăng trừng Vân Du, nàng chắc chắn chuyện tốt tối qua là do nha đầu này bày ra. Bây giờ còn giả giả vờ vờ hỏi như vậy. Đúng là tiểu quỷ.
Vân Du cười khẽ, nàng lẳng lặng nhìn bóng Vân Tố Tâm đang ngủ vùi sau sa trướng, nhẹ giọng: "Mẫu thân, mười hai năm, nương trải qua không hề dễ dàng. Nữ nhi mong năm tháng sau này của nàng ấy không vậy nữa. Là cầu xin hay bức ép cũng được, nữ nhi mong mẫu thân có thể chiếu cố cho nàng ấy…".
Tiệp Thiên Di chấn động không thôi, nữ nhi này của nàng giống hệt thủy trì trong suốt. Là trong nhưng không thể nắm bắt được, càng không thể dùng ánh mắt thông thường mà nhìn Vân Du. Nàng kiên định nói: "Mẫu thân tuyệt sẽ không để nương ngươi chịu khổ thêm nữa. Mẫu thân sẽ chiếu cố thật tốt cho mẫu tử các ngươi…".
Vân Du mỉm cười, dung mạo tuyệt luân nhu hòa, thập phần đẹp đẽ. Trong mắt là tín nhiệm với mẫu thận mình. Lại chậm rãi bước ra cửa, trước khi ly khai còn nói: "Nữ nhi đã dặn nha hoàn chuẩn bị nước ấm cùng tảo thiện. Nương đành nhờ mẫu thân chiếu cố rồi, hiện tại nữ nhi không quấy rầy hai người nữa".
Tiệp Thiên Di gật đầu, ngẩn người nhìn theo bóng lam y thanh thoát khuất dần, tay áo phiêu bồng tựa như hồ điệp. Khó tin đây chỉ là một cái tiểu quân quý mười hai tuổi.
Vân Du mang đến cảm giác vô hại cùng đạm nhiên, khóe môi hàm chứa tiếu ý nhưng đáy mắt xám khói luôn một mảnh hững hờ. Không rõ nàng bẩm sinh đã lãnh đạm. Hay đã sớm nhìn thấu trần thế, quạnh quẽ vô dục vô cầu…
Tiệp Thiên Di sống hơn ba mươi năm, lăn lộn suốt trên sa trường, gặp qua không biết bao nhiêu loại người, nhưng nàng lại không tài nào nhìn thấu được Vân Du. Nữ nhi này của nàng phảng phất thấy được, nhưng chẳng bao giờ chạm vào được…
Vân Du đi không xa thì một tên sai vặt đã chạy đến trao cho nàng phong thư, đọc xong phong thư, Vân Du bất đắc dĩ lắc đầu cười khẽ. Lại dặn dò Lưu mama một chút liền xuất môn.
Vừa ra đến cổng chính Vân gia, đã thấy bên đường có một cỗ xe ngựa xa hoa. Một nha hoàn lục y đứng cạnh xe ngựa trông thấy nàng liền tiến đến, quy củ nói: "Nô tỳ Xuân Chi thỉnh an Vân tiểu thư. Gia chủ đã đợi người được một canh giờ…".
Vân Du mỉm cười: "Ta đã biết".
Rồi tiến đến cỗ xe kia, vừa bước đến cạnh xe ngựa thì nàng đã bị một cỗ lực đạo kinh người kéo đi. Thiên hôn địa ám thì nàng đã nằm trong vòng tay thoảng hương đào hoa. Có chút khó chịu giãy giụa, liền nghe thấy giọng nói mê hoặc kia bên tai: "Du nhi thật lớn gan đâu, còn để cô chờ lâu đến vậy…".
Lần trước khi đưa Vân Du về, Phượng Tử Ca đã nói hôm nay sẽ đến tìm nàng. Vân Du lúc đó chỉ cười nhạt, là một loại biểu hiện từ chối. Nhưng đối phương giả vờ không hiểu, hôm nay cố tình đến tìm nàng.
Vân Du biết chống cự cũng vô ích, đành an tĩnh dựa vào lòng Phượng Tử Ca, không biểu tình nói: "Tiểu nữ chưa từng nói sẽ đi cùng điện hạ".
Phượng Tử Ca trực tiếp xem nhẹ thái độ của Vân Du. Nàng cúi đầu ngửi ngửi hương bạc hà nhàn nhạt kia. Kiềm không được mà ngậm lấy vành tai non mềm sát bên môi. Hảo mềm, còn thơm thơmm Phượng Tử Ca hung hăng liếʍ mυ'ŧ, trực tiếp đem vành tai mềm mại trong miệng thành mứt quả, trêu đùa đến tận hứng.
Vân Du bị hành động của Phượng Tử Ca dọa cho một trận cứng đờ. Xúc cảm ẩm nóng bao lấy vành tai nàng. Nàng còn cảm nhận được đầu lưỡi ướŧ áŧ vẽ vòng tròn trên tai nàng. Cực lực khắc chế cảm giác như bị điện giật dâng lên, nàng hạ giọng: "Điện hạ, người ngừng lại ngay!"
Phượng Tử Ca vẫn không chịu buông tha cho Vân Du, hàm hồ nói: "Cô nhớ ngươi, ngươi thế nào lại lạnh lùng với cô như vậy?".
Lúc nói chuyện đầu lưỡi chuyển động lên xuống. Trêu chọc Vân Du thêm một trận ngứa ngáy. Phượng Tử Ca nhận ra người trong lòng đang dần mềm nhũn. Khóe môi cong cong, nàng hư hỏng dùng răng ngọc cọ lên tai Vân Du như trêu tức.
Vân Du cảm thấy thân thể mình đều nóng lên, vành tai tê dại kì lạ. Nàng vội cử động, muốn thoát khỏi Phượng Tử Ca, đồng tử xám khói ẩn hiển một tia bối rối.
Phượng Tử Ca biết nếu tiếp tục, không chừng đối phương thẹn quá hóa giận. Luyến tiếc buông bỏ vành tai non mềm ra, trước đó còn lưu luyến liếʍ vài lần. Vòng ôm xiết chặt eo Vân Du, thì thầm: "Nếu ngươi sau này còn bắt cô chờ, cô sẽ không chỉ có vậy thôi đâu!". Ngữ khí mang theo ba phần trẻ con bảy phần bá đạo.
Vân Du cảm thấy vành tai mình được giải thoát, yên lặng thở hắt ra, lại nghe thấy lời của Phượng Tử Ca, liền bật cười đáp: "Điện hạ, tiểu nữ không phải là hạ nhân của người. Người cớ gì…".
Còn chưa nói hết, cằm đã bị đối phương nâng lên, bức nàng nhìn thẳng vào đôi phượng mâu lưu ly kia. Hơi thở ấm nóng phả vào mặt nàng: "Ngươi không phải hạ nhân của cô. Nhưng ngươi là thê tử của cô!".
Vân Du chăm chú nhìn vào mắt đối phương, trong đó không chỉ có tình ý, mà còn là áp bách không có phép từ chối. Nàng biết đối cứng với một tước quý là điều rất ngu ngốc nên không nói gì nữa.
Phượng Tử Ca hài lòng, phân phó đánh xe liền ngồi ôm Vân Du, dáng vẻ thật sự muốn du ngoạn.
Vân Du an tĩnh dựa vào l*иg ngực ấm áp, hạ rèm mi ngăn cách trần thế, không rõ nàng đang nghĩ gì. Phượng Tử Ca cũng không lên tiếng. Nhất thời một mảnh trầm mặc, chỉ nghe thấy tiếng lộc cộc của bánh xe va trên đường.
Một lúc sau, Phượng Tử Ca lại khẽ hỏi: "Nàng đã gặp hoàng di rồi sao?". Vân Du ngước mắt, nét cười nhàn nhạt: "Là điện hạ cố tình để nàng ấy trông thấy tiểu nữ?".
Phượng Tử Ca lười biếng ôm lấy Vân Du, ngả vào đệm bông phía sau, đạm thanh: "Cô dẫn nàng đến Vạn Hương lâu, định nháo chút sự để nàng trông thấy ngươi. Nhưng sự chưa cần đến cô thì đã có kẻ chó ngáp phải ruồi nháo hộ rồi".
Vân Du cũng mơ hồ đoán được, không mấy phần bất ngờ, chỉ là không tin đối phương lại coi trọng mình đến vậy. Lại cảm thấy tóc bị vén lên, thanh âm nhu hòa bên tai: "Lần nào cũng chỉ dùng lụa, Du nhi không có trâm cài sao?".
Vân Du tùy tiện đáp: "Phiền". Nàng thật sự không hứng thú với mấy trâm cài linh tinh kia, phí thời giờ.
Ngược lại Phượng Tử Ca hưng trí bừng bừng: "Cô tặng trâm cho ngươi?". Nói rồi, thật sự tháo trâm ngọc phỉ thúy trên kim quang xuống đặt vào tay Vân Du.
Tước quý tặng quân quý trâm cài, bao hàm là thổ lộ. Nếu quân quý cũng có tình ý với đối phương thì sẽ tặng lại khăn tay làm tín vật.
Còn chưa để Vân Du kịp phản ứng, Phượng Tử Ca đã bá đạo lấy khăn tay đặt trong tay áo của Vân Du đi. Có chút trẻ con cười đắc ý nhìn nàng.
Vân Du diện vô biểu tình, nhẹ giọng: "Điện hạ, đó là khăn tay của nương ta".
Liền thấy đối phượng hốt hoảng đặt lại khăn về chỗ cũ: "Cô không muốn cướp thê của nhạc mẫu đâu".
Vân Du lại có chút bất khả tư nghị, khi nào thì Tiệp Thiên Di từ hoàng di trở thành nhạc mẫu của nàng ta rồi?!
…