An Ly Ly ngồi trên nhuyễn tháp bên cửa sổ, hai tay ôm lấy tiểu phúc. Có chút ngây ngốc nhìn cảnh tuyết trước sân Vọng Thu viên.
Ngoài sân, vài nha hoàn quét tuyết sàn sạt. Nhành mai trơ trọi nghiêng nghiêng, chỉ nở được vài cánh hoa ít ỏi, tuyết lại nhiễm trắng một vùng trời. Dù đã đầu xuân nhưng cái giá lạnh của mùa đông vẫn chưa tan. Bốn bề lặng lẽ cô tịch.
Vân Cát Ngôn tiến vào phòng, thấy vậy nhíu mày. Nàng tiến đến ngồi cạnh An Ly Ly, đưa tay sửa sang lại phi phong trên người ái nhân.
An Ly Ly nghiêng đầu nhìn nàng, sau lại nhu thuận dựa vào lòng trượng phu. Vân Cát Ngôn cũng ôm lấy An Ly Ly, dùng hai tay nắm lấy đôi tay gầy gò của An Ly Ly, thổi khí giữ ấm. Bất quá lại không ai nói gì, nhất thời trầm mặc.
Cuối cùng vẫn là Vân Cát Ngôn bất đắc dĩ thở dài: "Ly nhi, An Ngọc Thạch mưu hại nàng cùng hài tử. Ta hưu hắn là đáng, nàng hà tất cứ tự nhận lỗi lầm về mình rồi áy náy?".
An Ngọc Thạch bị đuổi khỏi Vân gia đã một tháng, cũng không rõ sau đó hắn đã đi đâu. Chỉ biết giữa đêm đen lạnh lẽo, một quân quý nhu nhược làm sao sống nổi. Lúc An Ly Ly biết được tin này lại hoảng sợ, càng nhiều hơn là áy náy. Tâm tính nàng vốn thiện lương, dù An Ngọc Thạch đã muốn hại chết nàng, nàng vẫn không kiềm được mà thương hại hắn ta.
An Ly Ly nhu thuận dựa vào lòng ái nhân, úng thanh úng khí nói: "Ta biết hắn tội nghiệt đầy mình. Nhưng mà, hắn dù sao cũng là đệ đệ ta, ta…".
Vân Cát Ngôn nhẹ nhàng đánh gãy lời nàng: "Ly nhi, nàng quá thiện lương rồi. Nàng xem hắn là thân nhân nhưng tâm hắn vốn rắn rết, đã bao giờ hắn xem nàng là tỷ tỷ mà đối đãi đâu?".
Điều này đã sớm rõ như ban ngày, An Ly Ly mệt mỏi nói: "Lúc nàng thú ta, ta đã nghĩ những năm tháng sau này sẽ cố gắng hòa hảo với hắn. Sống chung một nhà, thờ chung một phu, làm sao tránh khỏi va chạm.
Bất quá, nàn vạn không thể ngờ, hắn lại muốn mạng hài tử ta… Ta rất hận hắn, nhưng cũng thương hại hắn. Hắn thế nào cũng chỉ là một quân quý…".
Vân Cát Ngôn cũng biết thê tử luôn mang một phần nặng tâm với kẻ không đáng dung thứ kia. Nàng ôn nhu hôn hôn lên trán thê tử, khuyên nhủ nói: "Ly nhi, hắn đúng là một quân quý. Nhưng lúc hắn hạ độc thủ với mẫu tử nàng, hắn có chút tâm địa thiện lương nào của quân quý đâu…
Năm xưa nếu không có hắn, người ta thú sẽ là nàng, hắn là cố chấp mà bước vào Vân gia.
Lúc ta đã thú nàng, ta từng nghĩ, chỉ cần hắn an phận thủ thường thì hắn sẽ cơm áo không lo.
Nhưng hắn mưu hại nàng, mưu hại hài tử của chúng ta. Ta không thể nào chấp nhận để hắn ở lại Vân gia thêm một khắc nào nữa. Ly nhi, ta đã quá gian nan mới có thể ở bên nàng, vậy nên ta rất sợ hắn sẽ mang nàng rời khỏi ta…".
An Ly Ly hốc mắt có điểm chua xót, nàng cọ cọ đầu vào ngực Vân Cát Ngôn, nói: "Ngôn Ngôn, ta hiểu, nàng đừng nói nữa, ta a sẽ cố chấp để sống, cố chấp để có thể được bồi bên nàng. Chỉ cần một ngày nàng còn cần mẫu tử ta, ta sẽ cố chấp ở lại bên nàng…"
Vân Cát Ngôn dùng hai tay nâng mặt An Ly Ly, chuyên chú nhìn vào mắt đối phương, kiên định nói: "Cả đời này, ta chỉ cần mẫu tử nàng, vậy nên đừng rời bỏ ta!".
An Ly Ly nhìn thấy được, trong mắt đối phương tình ý triền miên, có cầu khẩn cũng có áp bức, không cho phép từ chối. Nàng dùng chóp mũi mình cọ cọ vào má Vân Cát Ngôn, nhu thuận đáp: "Sẽ, Ngôn Ngôn ta sẽ tận bồi bên nàng!!".
Vân Cát Ngôn chiếm được đáp án mình mong muốn thì thập phần thỏa mãn. Nàng kiềm lòng không được mà hôn lên môi ái nhân. Nhu tình quyến luyến, gắt gao triền miên.
Vốn chỉ là nụ hôn an ủi thông thường, nhưng dần dần đầu lưỡi Vân Cát Ngôn bỗng chốc càng day dưa không rõ. Nàng ôm lấy An Ly Ly, nhẹ nhàng đặt thê tử xuống nhuyễn tháp, môi vẫn chiếm đóng càn quét mật ngọt của đối phương. Tay nàng mờ ám men theo lối cũ vào vạt áo An Ly Ly, chạm vào từng tấc da thịt, chậm rãi vuốt ve.
An Ly Ly bị nàng hôn đến thiên hôn địa ám, thần trí bất minh. Khi môi ái nhân dời đi vuốt ve cổ nàng, nàng mới phập phồng hít thở tìm lại được chút lý trí. Lúc đó, Vân Cát Ngôn đã thành công tháo hạ gần hết y phục nàng. Chỉ còn chiếc yếm mỏng manh cùng tiết khố.
An Ly Ly đã không phải lần đầu ái ân, nhưng mà lộ liễu bên cửa sổ, còn có nha hoàn đang quét tuyết trước hiên, bảo nàng làm sao chịu nổi đâu.
Nàng nâng tay muốn đẩy vai Vân Cát Ngôn, định khuyên nhủ. Như biết nàng sắp cự tuyệt, bàn tay vốn đang vờn quanh tiết khố nàng, lại đột nhiên tràn vào trong nhu lộng. Vậy nên từ môi An Ly Ly lại truyền ra một tràn rêи ɾỉ: "Ưm… ưm… ah…".
An Ly Ly nhũn ra như nước, cả người như rút hết khí lực. Nàng biết đối phương sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng, nên nàng chỉ có thể cắn chặt môi mình, ngăn không cho tiếng rên xấu hổ của mình tràn ra.
Mặt nàng ửng hồng, thở dốc liên tục. Nhu nhược đón nhận cơ thể truyền đến từng trận kɧoáı ©ảʍ. Tê dại như muốn dìm nàng vào sâu trong dục tình.
Vân Cát Ngôn vùi đầu vào cổ ái nhân, gieo trồng ô mai đến tận hứng. Một tay chiếm lấy một bên tuyết phong kiều diễm, tay khác đã nương theo ái dịch mà tiến vào tuyến thể hạ thân của An Ly Ly, thong thả đẩy đưa. Tuyến thể nhu nhược ấm áp cố gắng đón nhận hai ngón tay tiến xuất, ái dịch róc rách nhiễm ướt tay nàng.
Vân Cát Ngôn nhìn thấy ái nhân khổ sở cắn môi không rên thành tiếng thì đau lòng không thôi. Ôn nhu lấn chiếm môi ấy, nuốt lấy từng tiếng rên mị tình kia. Động tác dưới tay lại nhanh thêm mà không ngừng lại.
Môi Vân Cát Ngôn mò mẫn đến trên gáy ái nhân. Không suy nghĩ nhiều liền cắn mạnh vào tuyến thể. Tin tức tố tước quý tràn vào xâm chiếm hơi thở của An Ly Ly.
Vân Cát Ngôn cảm thấy vách tường mềm mại không ngừng co rút, nàng cho thêm một ngón tay vào trong, tiến xuất càng thêm nhanh. An Ly Ly liền run rẩy không ngừng rồi mềm nhũn. Cả người hồng thấu, tin tức tố thơm ngọt tràn ra dụ hoặc.
Vân Cát Ngôn chậm rãi rút tay khỏi tuyến thể ái nhân, gấp gáp ôm An Ly Ly về giường. Sa trướng buông hờ, phủ đi cảnh xuân. Chỉ nghe từng tiếng rên nức nở của quân quý cùng hương thơm giao triền liều chết triền miên…
…
Cuối xuân, An phu nhân lâm bồn, không ngoài dự tính, hài tử sinh ra quả nhiên là một tước quý nữ tính.
Vân Cát Ngôn ôm nữ hài trong tay, nở nụ cười hạnh phúc. Đây là hài tử của nàng cùng Ly nhi.
Vân Duẫn thì phi thường coi trọng tôn nữ, ông đặt tự danh cho nữ hài là Vân Thiên. Ngụ ý mong nàng có thể trở thành tước quý tâm tư cao rộng như thiên không.
…
Đào hoa mấy lần nở tàn, nhân sinh mấy hồi hợp tan. Thời gian lặng lẽ trôi. Nhìn lại, thất niên đã qua… Vân Du chậm rãi thay đổi, nhập thu, nàng đã là mười hai tuổi.
Trong mấy năm này, Vân Du triển lộ thiên phú y thuật, Vân Duẫn lẫn Vân Cát Ngôn thập phần kinh hãi, nàng cũng vì thế mà có chỗ đứng tại Vân gia.
Vân Du dựa vào kỳ lân ngọc bội nương cho mình, che giấu thân phận, bắt đầu hành tẩu trong giang hồ. Dược quán Vân gia lần lượt dưới tay nàng mở ra ngày một nhiều. Bất quá Ung Châu thành chỉ biết chất nhi của Vân gia là tước quý nữ tính.
Bởi vì không ai cảm nhận được khí tức của Vân Du, lại nhìn nàng xuất môn liên tục, liền phỏng đoán nàng là một tước quý. Nào ai ngờ có quân quý nhu nhược thích chịu khổ thế đâu, không phải đều ngồi chờ người khác bảo hộ hay sao.
Vân Du đối với loại ngộ nhận này chỉ cười nhạt, không có ý định cải chính. Có một số việc, là một tước quý thì dễ dàng hơn là một quân quý nhiều. Mà Vân gia cũng không rảnh rỗi để đi quản mấy kẻ khua môi múa mép này, nên cũng mặc kệ. Lâu dần thành lệch lạc về phẩm loại của Vân Du.
Với Vân Tố Tâm, nữ nhi nàng ngày một trưởng thành, ngày một giỏi giang. Người làm nương sao không tự hào được. Bất quá, tính phí nữ nhi nàng lại không giống một quân quý, đây là điều làm nàng đau đầu.
Chỉ là, theo thời gian, nàng bỗng chốc lại sinh ra ỷ lại vào Vân Du. Có lẽ vì Vân Du càng lớn càng giống nàng ấy vô cùng. Khi nhìn thấy dung nhan khắc cốt ghi tâm kia. Cả tính khí cứng mềm đều không ăn ấy, nàng lại không kiềm được mà ỷ lại. Đây là loại ỷ lại vô thức của quân quý với bạn đời. Có lẽ Vân Tố Tâm luôn mượn Vân Du để tìm thấy lại bóng hình ái nhân.
Một tháng trước, Vân Du nhận được phong thư từ thủ hạ, dược quán của nàng có điểm biến cố. Nàng cũng không ngại khổ một thân lặn lội đi xem một chuyến.
May mắn nàng phẩm cấp cực cao, thể trạng lại sánh ngang một tước quý cấp S. Lại thêm nàng luôn bồi dưỡng thân thủ cẩn trọng, nên thân thể nhu nhược quân quý mới không bị nàng lộng hỏng.
Xử lý chuyện dược quán, nàng nhanh chống hồi gia. Tỉnh an Vân Duẫn xong liền quay về Nguyệt Các viên. Nàng đi mất một tháng, nương hẳn sẽ lo đến mất ăn mất ngủ đâu.
Bất quá, vừa tiến vào Nguyệt Các viên, nàng lại nghe thấy nương mình đang cười đùa cùng nha hoàn đến tận hứng. Trong viện một mảnh vui mừng huyên náo.
"Ai nha, tiểu thư, người xem tiểu chủ về rồi"- Nha hoàn ngồi cạnh Vân Tố Tâm trông thấy Vân Du liền lên tiếng vui vẻ.
Vân Du không nhanh không chậm tiến vào, ba ngàn tóc xám đổ như thác ngọc, chỉ dùng dây lụa hồng sắc buộc hờ, vài sợi rơi trên trán, ôm lấy dung nhan tuyệt luân. Đồng tử xám khói lắng đọng sâu thẳm, mày liễu cong cong cùng hàng mi dài chỉnh tề.
Chóp mũi tinh xảo cùng khóe môi bẩm sinh luôn mang theo tiếu ý ôn hòa, vô hỉ vô nộ. Một thân bạch y thanh khiết bất nhiễm hồng trần. Bậc này dung nhan đủ để khuynh quốc khuynh thành.
Vân Tố Tâm nhìn nữ nhi mình, ánh sáng hắt ngược càng thêm quang hòa. Nàng có nho nhỏ đắc ý. Nữ nhi nàng tuy tính khí có điểm không giống với một quân quý. Nhưng dung nhan nàng lại đủ để câu tâm cả quân quý lần tước quý. Nàng vẫy tay với Vân Du: "Du nhi, con về rồi. Đến, bồi nương dùng ngọ thiện!".
Vân Du vâng lời đến bồi bên nàng, nha hoàn liền mang thêm bát đũa cho nàng.
Vân Du lại đạm nhiên cười, hỏi nương mình: "Vừa vào viện, nữ nhi đã thấy nương vui vẻ không thôi. Trong nhà đã có hỉ sự gì sao nương?".
Vân Tố Tâm nắm lấy tay nữ nhi mình, nhìn ngó xem tháng qua nàng một tháng qua có lông tóc hao tổn gì không. Ôn giọng đáp: "Nào có hỉ sự gì, ta cùng đám nha hoàn là đang bàn luận về bằng hữu của ngươi nga!".
Nha hoàn Thu Hương đứng bên cũng phụ họa theo: "Phải a, tiểu thư là đang nói về bằng hữu tiểu chủ mấy hôm trước vừa đến bái phỏng đâu".
Vân Du khẽ nhíu mày, đồng tử xám khói lại thâm thúy động nhẹ. Nàng từ khi nào thì có một bằng hữu đến bái phỏng đâu?
…