Phù Du Mộng

Chương 26: Hưu phu

Vân Du cùng Vân Cát Ngôn vốn không hợp mắt An Ngọc Thạch. Kế để diệt trừ hắn ta cũng đã chuẩn bị. Nhưng tâm tính An Ly Ly vốn thiện lương. Dù An Ngọc Thạch luôn không cho nàng sắc mặt tốt, nàng vẫn coi hắn như thân nhân mà đối đãi.

Có lần nàng khuyên Vân Cát Ngôn nên ngụ lại với hắn, hại Vân Cát Ngôn cả kinh. An Ly Ly chỉ mỉm cười: "Ngôn Ngôn, ta vốn nhập gia sau hắn. Nàng một mực sủng ái ta, ta đã rất vui. Nhưng cứ lạnh nhạt hắn như vậy, đối với thanh danh nàng không tốt, mà ta cũng áy náy với hắn".

Vân Cát Ngôn nghe đến đây lại có chút chột dạ, nàng thân là tước quý nếu đi đùa giỡn chút tâm cơ với quân quý. Xác thực không phải. Vân Du cũng hiểu được lòng của a di mình, nàng nghĩ ra một kế.

Chẳng phải An Ngọc Thạch luôn tìm cách để mua chuộc nha hoàn bên người An Ly Ly. Vậy nên chỉ cần một tâm phúc của Vân Cát Ngôn giả vờ phối hợp với hắn ta. Vân Du lúc đó "vô tình" dẫn Vân Duẫn đi dạo bắt gặp. Coi như An Ngọc Thạch không còn đường để chối cãi nhưng cũng là tự hắn mua dây buộc mình.

Chỉ là kế còn chưa kịp thành, An Ly Ly lại xảy ra chuyện. Mà chuyện này, tám phần chắc chắn có liên quan đến An Ngọc Thạch.

Vân Cát Ngôn sắc mặt u ám, bất an đi lại. Vân Tố Tâm ôm Vân Du ngồi trên ghế cũng thấp thỏm không thôi.

Bên trong phòng, Vân Duẫn lại đang thi châm cầm máu cho An Ly Ly. Nha hoàn cùng mama trong viện cũng thập phần kinh hoảng đứng nép vào một góc. không gian im ắng đến đáng sợ.

Kẻ không nên đến vẫn đến, An Ngọc Thạch tiến vào chính viện, có chút ghét bỏ nói: "Ai da, nửa đêm lại nháo gì thế chứ?! Không ai ngủ gì được hết!!".

Vân Cát Ngôn vừa thấy hắn liền nộ khí bừng bừng. Nhớ lại khi nãy Ly nhi nức nở trong lòng nàng, cầu nàng giữ lại hài tử, tâm nàng đau đớn ê ẩm. Mà kẻ hại thê tử nàng, hại hài tử nàng đang đứng trước mắt. Nàng có thể kiềm chế được sao?!

Trong không khí liền tràn ra cỗ tin tức tố chiến đấu đặc trưng của tước quý. Kẻ bị nhắm vào trừ An Ngọc Thạch thì còn ai. Hắn run rẩy liên tục, suýt nữa thì ngã. May mắn sai vặt đứng cạnh nhanh tay đỡ lấy.

Vân Du tiến đến nắm lấy tay Vân Cát Ngôn trấn an nàng, quay qua An Ngọc Thạch, đồng tử xám khói xoẹt qua một đạo ám quang, không mặn không nhạt nói: "Tiểu di bị động thai, lại làm hỏng giấc ngủ của di phu, thật là không phải. Mhưng mà nếu tước quý truyền dòng Vân gia nếu có bất trắc, di phu nghĩ sao?".

Hàm ý: "Ngươi nghĩ giấc ngủ của ngươi quan trọng hơn tước quý đang ở trong bụng tiểu di sao?"

Từ lúc An Ngọc Thạch chèn ép Vân Tố Tâm quỳ xuống hầu trà hắn. Vân Du đã lười cho hắn sắc mặt, lời nói ra chẳng cần che đậy đối đầu.

An Ngọc Thạch xác thực còn đang trông mong tiện chủng kia chết non. Nhưng không thể nào nói ra được, hắn hung hăng liếc Vân Du. Lời của tiểu tiện loại này là đang chỉ trích hắn là kẻ ám hại sao.

Vừa lúc, Vân Duẫn tiến ra, ông mệt mỏi lau mồ hôi trên trán, Vân Cát Ngôn vội vã hỏi: "Phụ thân, Ly nhi sao rồi?". Cả Vân Du cùng Vân Tố Tâm cũng nhìn ông, bất an chờ hồi đáp.

Vân Duẫn trấn an đại nữ nhi: "Vô ngại, thê tử và hài tử ngươi đều không sao".

Tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, quả là một đêm hữu kinh vô hiểm. Chỉ có An Ngọc Thạch đứng bên kia đều là không thể tin cùng nan kham. Tiện nhân đó sao có thể mạng lớn đến vậy chứ?!!

Vân Cát Ngôn vội vã tiến vào trong. An Ly Ly sắc mặt tái nhợt đã ngất liệm trên giường, tay nàng vẫn gát gao ôm chặt tiểu phúc. Vân Cát Ngôn đau lòng chỉnh hảo góc chăn thay nàng. Hôn nhẹ xuống trán ái nhân. Phân phó nha hoàn chiếu cố liền ra ngoài.

Vân Duẫn cũng không hồi Thanh Cư viên, ông ngồi u ám trên ghế bành. Vân Du ngồi cạnh ông, châm trà nhuận khí. Vân Tố Tâm lại tiến xin vào trong chiếu cố cho An Ly Ly.

Vân Cát Ngôn đáp ứng, dù sao muội muội nàng cũng là một quân quý đã từng sinh nở. Chiếu cố Ly nhi càng thuận tiện hơn.

Vân Duẫn nhìn thấy Vân Cát Ngôn tiến ra, ông thâm trầm nói: "Thê tử ngươi động thai là do có kẻ ám hại".

Lời này của ông cứng rắn mà chắc nịch, đại sảnh nhất trời ngưng trọng. An Ngọc Thạch vốn đang ngồi xa xa, nghe thấy tay liền run rẩy, lại tự trấn an mình. Hắn đã ra tay kín đáo như vậy, tuyệt đối sẽ không bị phát hiện.

Vân Cát Ngôn không nói hai lời, lập tức phân phó hạ nhân mang mọi thứ trong Vọng Thu viên trên dưới kiểm tra một lượt, không được bỏ sót thứ nào. Vật dụng thường ngày của An Ly Ly nhanh chóng được mang lên.

An Ngọc Thạch thấy vậy càng sợ, cúi đầu che đi cỗ bất an đang dần lan rộng trong người… Hắn rất muốn ly khai nơi quỷ quái này nhưng làm vậy chắc chắn sẽ bị nghi ngờ, đành cắn răng ở lại.

Một canh giờ trôi qua, nhưng vẫn không thu được manh mối nào. Mọi thứ trên dưới Vọng Thu viên vốn luôn được kiểm kê cẩn trọng mới đến tay An Ly Ly. Vậy nên không thu được gì cũng là dễ hiểu.

Vân Duẫn sắc mặt càng lúc càng kém, mà Vân Cát Ngôn ngồi cạnh bên xiết tay cũng sắp làm vỡ chén trà.

Vân Du nghiêng đầu nhìn đống vật dụng đặt trên bàn. Chỉ là chút đồ may vá của hài tử cùng khăn tay linh tinh. Đồng tử xám khói tĩnh lặng như thu trì, phút chốc thu trì trong suốt kia dần trở nên thâm thúy không thấy đáy.

Nàng nhặt một mảnh khăn tay thêu mẫu đơn lên, suy tư một lúc rồi đưa lên chóp mũi khẽ ngửi.

Vân Duẫn cùng Vân Cát Ngôn cũng nhanh chóng nhận ra dị động của nàng. Nhưng cũng không cản mà có chút chờ mong. Thiên phú y thuật của Vân Du cả hai đều kiến thức qua. Không thể đặt nàng là một tiểu quân quý thông thường mà đối đãi được.

Quả nhiên lời tiếp theo của Vân Du làm cả hai chấn động không thôi: "A di, ngoại công khăn tay này có mùi xạ hương".

Vân Duẫn chấn kinh,vội đón lấy khăn tay từ Vân Du, cẩn trọng ngửi. Quả thật là có mùi xạ hương, nhưng lại nhạt đến mức khó mà phân biệt.

Tức thì sắc mặt An Ngọc Thạch ngồi phía xa xanh mét, hắn nhìn chằm chặp Vân Du thầm mắng tiện loại.

Vân Cát Ngôn lập tức lạnh lẽo hỏi nha hoàn: "Khăn tay này là từ đâu mà ra?!".

Nha hoàn kia thập phần hoảng sợ, nhưng vẫn cung kính hồi đáp: "Hồi tiểu thư, khăn tay là của phu nhân tự tay thêu".

An Ly Ly từng ngày trông mong hài tử mình xuất thế, sao lại có thể làm gì mưu hại cả mình và hài tử được. Chắn chắn có uẩn khúc.

Vân Du đón lấy khăn tay của từ tay Vân Duẫn. Nàng thong thả bức bỏ từng đường chỉ trên đóa mẫu đơn xuống, đóa hoa vì thế mà dập nát tang thương. Nàng mang số chỉ ấy đến trước mặt Vân Duẫn, nói tiếp: "Chỉ thêu này đã bị huân qua xạ hương".

Tất cả liền dễ hiểu, chỉ thêu may mặc của Vân gia đều mua từ bên ngoài. Nếu lợi dụng điểm này thì quá dễ ám hại.

Chỉ huân xạ hương lượng xạ hương ít ỏi, không đủ để hại người xảy thai được. Nhưng tiếp xúc liên tục thời gian dài với những thứ này, sinh non chỉ là chuyện sớm muộn. May mắn hôm nay được phát hiện sớm. Bằng không e là mẫu tử An Ly Ly lành ít dữ nhiều chứ không chỉ hữu kinh vô hiểm như hôm nay.

Vân Cát Ngôn tức giận không thôi. Quả nhiên là có kẻ ám hại, nàng nheo mắt nguy hiểm nhìn An Ngọc Thạch. Nếu là hắn ta, thì đừng mong sống sót!!

Nguồn căn số chỉ kia liền được tra rõ. Cả lão bản hàng cửa hàng chỉ thêu cũng bị cứng rắn lôi ra khỏi giường tiểu thϊếp mà đưa đến Vân gia. Hắn ta lần đầu gặp cảnh như vậy, chân tay nháy mắt mềm nhũn.

Vân Duẫn uy áp bức người hỏi hắn: "Chỉ này ngươi thế nào lại huân xạ hương vào?!''.

Lão bản run sợ quỳ xuống, kinh hoảng nói: "Chỉ… chỉ này.. đúng là tiểu nhân bán cho phu nhân quý phủ…. nhưng mà cách đây một tháng. Có, có một thiếu gia đến cửa hàng, nói rằng là thân nhân của quý phủ, cho tiểu nhân rất nhiều bạc… muốn huân hương vào chỉ để, để tạo bất ngờ cho phu nhân. Nên, nên tiểu tiểu nhân liền…".

Vân Duẫn vỗ mạnh lên mặt bàn, mọi thứ trên bàn chấn động dữ dội. Ông gằn giọng: "Ngươi có nhận ra kẻ kia không?".

Lão bản nuốt ngụm nước bọt, lắp bắp nói: "Người đó… người đó mang đấu lạp, tiểu nhân không nhìn rõ mặt… Nhưng nghe giọng thì có lẽ là nam tử khoảng chừng hai mươi…".

Nói đến đây thì đã quá đủ rồi, Vân Cát Ngôn tiến đến chỗ An Ngọc Thạch, đáy mắt đầy sát khí.

An Ngọc Thạch sắc mặt trắng xám. Đúng là hắn, hắn đã lợi dụng lúc đi dạo phố, trà trộn vào cửa hàng mua một hộp yên chi. Ccố tình mua chuộc lão bản làm việc cho mình, mọi sự đều hoàn mỹ.

Nhưng chỉ vì tiện loại kia đều đổ vỡ cả rồi. Ả tiện nhân thứ xuất bình an vô sự mà hắn thì sắp không xong rồi!!

Vân Duẫn sắc mặt khó coi đến cực điểm, nhìn An Ngọc Thạch như muốn ăn tươi nuốt sống. Năm xưa ông đã mù mắt thế nào mà lại đón kẻ này vào cửa chứ!!

Vân Cát Ngôn thẳng tay giáng cho An Ngọc Thạch cái tát, lạnh lùng thốt: "An Ngọc Thạch!! Ta đã quá nhân nhượng với ngươi rồi!!".

An Ngọc Thạch bị nàng tát thì không thế tin, không cam lòng hét lên: "Phải!! Là ta làm!! Tiện nhân kia dựa vào cái gì mà dám đè đầu cưỡi cổ ta chứ?!".

Vân Cát Ngôn cười gằn: "Đè đầu cưỡi cổ ngươi? Nàng luôn xem ngươi là thân nhân mà đối đãi!! Nhưng kẻ lòng dạ rắn rết như ngươi thì luôn nuôi quỷ trong lòng!!".

Vân Du đạm bạc phất tay để hạ nhân mang lão bản kia xuống. An Ngọc Thạch hôm nay xong thật rồi, a di sẽ chẳng để hắn sống qua ngày mai. Nàng cũng đã không vừa mắt hắn từ lâu. Có trách cũng chỉ có thể trách hắn không nghe lời cảnh cáo của nàng.

Bước đường hôm nay đều là hắn tự chọn. Hóa thành phù du mà vẫn còn oán độc thì cũng chỉ bởi hắn mang tà tâm chưa dứt…

Vân Cát Ngôn không chút nhân nhượng, hưu thư vừa viết xong liền cho hạ nhân gấp rút trong đêm trình lên nha phủ. Tống An Ngọc Thạch ra khỏi Vân gia. Vân Duẫn cũng không ngăn cản, ông phất tay áo quay về Thanh Cư viên, bỏ lại An Ngọc Thạch chửi rủa đang bị hạ nhân lôi đi.

Vân Du đứng đó lẳng lặng nhìn hắn ta chật vật bị lôi đi xềnh xệch, miệng vẫn buông lời chửi rủa liên tục. Vừa trông thấy nàng liền như dã thú l*иg lộn lên: "Tiện loại!! Ngươi là đồ tiện loại hạ đẳng!! Tất cả đều do ngươi!!".

Vân Du không chấp nhất hắn ta mà tĩnh lặng nhìn màn đêm buốt giá…

Có một vài kẻ luôn mang nặng hồng trần. Một số là luyến ái thâm cốt nhập tủy, aố khác lại là mưu cầu viển vong. Khác nhau ở lẽ sống nhưng giống nhau ở điểm…

Hóa thành phù du vẫn không cam lòng…