Đám nữ sinh nghe xong là chồng chưa cưới của Chung Noãn Noãn, lập tức liền bỏ đi suy nghĩ. Dù sao đa số người vẫn là có tự biết rõ. Các cô mặc kệ là tướng mạo vẫn là dáng người, đều không có cách nào so được với Chung Noãn Noãn.
Lái xe Lý Kỳ nhìn thấy thủ trưởng nhà mình bị thông đồng, lập tức từ trong xe đi xuống, ngăn ở phía trước thủ trưởng nhà mình, ngăn trở ánh mắt của Diệp Mộng Khê.
"Vị tiểu thư này, xin rời đi."
Diệp Mộng Khê bị Xích Dương vứt bỏ mặt mũi trong lòng đang khó chịu, bây giờ nhìn một người tài xế cũng dám làm cô rời đi, lập tức liền tức giận.
"Anh là ai? Dựa vào cái gì làm cho tôi rời đi?"
"Thủ trưởng của chúng tôi cơ bản là không biết cô, cũng không có em gái, xin cô đừng nhận thân linh tinh."
Diệp Mộng Khê tức chết: "Ai nói anh ấy không biết tôi? Đầu tuần anh không có ở bên cạnh anh ấy anh đương nhiên không biết. Tôi cùng với anh ấy đầu tuần liền quen biết, đúng không anh Xích Dương?"
Thấy nắm đấm của Xích Dương đều siết chặt, Chung Noãn Noãn biết nếu là cô lại không ra giải cứu, làm không tốt Xích Dương cũng không phải là miệng làm Diệp Mộng Khê cút đơn giản như vậy.
Thế là ngay tại khi Xích Dương gần như nổi giận, Chung Noãn Noãn cười tủm tỉm chạy về phía anh.
"Anh Xích Dương!"
Nhìn xem cô vợ nhỏ giống con mèo đã mọc cánh chạy về phía anh, trong nháy mắt dáng vẻ ngọt ngào kia hấp dẫn lấy tất cả tâm thần của anh.
Cô vợ nhỏ không có tức giận!
Chẳng những không có tức giận, còn cười chạy về phía anh!
Trong nháy mắt, Diệp Mộng Khê là ai, chạy tới nói với anh cái gì, anh đều quên hết rồi.
Dưới cái nhìn chăm chủ của các bạn học trường học, người đàn ông vốn dĩ còn một thân lạnh lẽo đến sắp kết băng trong nháy mắt khí tràng hoàn toàn thay đổi, vốn dĩ ánh mắt hung ác nham hiểm rét lạnh khi đối mặt Diệp Mộng Khê lúc chuyển dời đến trên người Chung Noãn Noãn liền lập tức trở nên dịu dàng cưng chiều, giữa lông mày tình nghĩa nồng đến không tan ra được làm các bạn học vốn không nghĩ yêu đương sớm như vậy trong nháy mắt đều muốn yêu đương.
Chung Noãn Noãn trực tiếp bổ nhào vào trong ngực Xích Dương, giống như con gấu koala treo ở trên người anh, kéo cũng không kéo xuống.
Xích Dương vốn dĩ vô cùng chú trọng hình tượng, giờ phút này trên người treo cái cô vợ nhỏ, cũng không quản được hình tượng cái gì, dứt khoát đưa tay nâng lên chân cô vợ nhỏ một chút, để cô thoải mái treo ở trên người anh, trong mắt tất cả đều là ý cười.
"Ra về?"
"Ừ." Chung Noãn Noãn gật đầu.
"Có đói bụng không?"
"Có!" Chung Noãn Noãn gật đầu thật mạnh.
"Đi, anh biết một nhà ăn có gà bát bảo rất ngon, dẫn em đi ăn."
Chung Noãn Noãn nghe xong, trong mồm lập tức bài tiết vô số nước bọt.
Diệp Mộng Khê loại bạch liên này trong nháy mắt bị cô quên đến lên chín tầng mây.
Sau đó dưới ánh mắt lửa nóng của các bạn học, dưới sự điềm đạm đáng yêu lại ẩn nấp sự ghen tỵ trong ánh mắt của Diệp Mộng Khê, Xích Dương ôm Chung Noãn Noãn vào xe, anh cũng đi theo ngồi lên.
Xe Jeep màu đen nhanh chóng đi, phun Diệp Mộng Khê một mặt đuôi khói.
Diệp Mộng Khê mất mặt vứt xuống nhà bà ngoại, nước mắt đều nhanh nhịn không nổi, quay người xông về ký túc xá, trong lòng mắng hai tiện nhân nhà họ Chung trăm ngàn lần. Sau lại nghĩ đến Chung Thiên Thiên hôm nay bị bắt đi, đàn ông cũng không có, gà bay trứng vỡ công dã tràng, trong lòng mới thăng bằng một chút.
Chung Noãn Noãn đi theo Xích Dương ở bên ngoài ăn uống thả cửa một trận, sau khi đem bụng ăn đến no căng lúc này mới đi quân đội.
Đi đến dưới tầng bộ tư lệnh, Xích Dương gặp bộ trưởng bộ tuyên truyền muốn nói chuyện với anh, Xích Dương nhìn thoáng qua Chung Noãn Noãn ở bên người, lo lắng đem cô vợ nhỏ đưa lên trước lại nói chuyện, vẫn là đem cô vợ nhỏ đưa lên trước lại nói chuyện.
Ý tưởng biểu thị vô cùng trần trụi, khiến cho bộ trưởng bộ tuyên truyền rất là im lặng.
"Anh Xích Dương, anh ở đây nói chuyện đi, em đi lên trước là được, dù sao em biết văn phòng của chú ấy."