Chương 36: đối chọi
Sáng hôm sau Nhan Khanh thức dậy cũng đã là chín giờ. Nàng nhẹ nhàng lách khỏi vòng ôm của Quân Nghi Lãnh, có điểm ngây ngốc nhìn phòng ngủ quen thuộc mà xa lạ trước mắt.Nơi nàng có phải là nơi nàng thuộc về nàng, lại nhìn đệm chăn hỗn độn, tàn dư của một đêm cuồng hoa vẫn chưa phai hết, chỉ là một điểm vui vẻ như trước kia nàng cũng không có. Yên tĩnh đến tan nát cõi lòng.
Nàng nâng mắt nhìn Quân Nghi Lãnh đang nằm cạnh mình, gần sát bên người nhưng cũng xa xôi vạn dặm. Nữ nhân này có lẽ không thuộc về nàng, sớm đã là như vậy.
Nhan Khanh không tiếng động rời giường, tiến vào phòng tắm. Nhẹ nhàng nâng tay vặn mở vòi sen, nước lạnh ào ạt tuôn rơi. Nàng nhìn thấy bản thân trong tấm gương, một nữ nhân trần trụi, da thịt đầy vết cắи ʍút̼. Bầm tím đến ứa máu, tóc tai chật vật trong nước. Nhan Khanh có điểm khó tin, đây... là nàng sao.
Nàng chậm chạp nâng tay chạm vào tấm gương. Muốn tìm lại chút quen thuộc của bản thân, nhưng vô vọng, không có gì hết. Chỉ thấy nữ nhân trong gương kia đang nhếch môi, trào phúng trong mắt đã sớm không giấu được mà trào phúng nhìn nàng.
Nhan Khanh sao ? Nàng là Nhan Khanh, nếu vậy nàng ấy tại sao lại gọi nàng là Dã Liên...
Nếu có một lần... nàng cũng muốn biết nữ nhân có cái tên dễ nghe này trông như thế nào...
Là nữ nhân như thế nào lại có phúc phận được Lãnh yêu thương sâu đậm đến như vậy...
Nhan Khanh tự mình thanh tẩy đi dấu vết ái dịch của một trận cuồng hoang đêm qua. Nhưng vết cắn, hôn ngân, tiêu kí... nàng không rửa trôi được, càng không thể khiến bản thân mình quên đi những kí ức đau lòng đến khủng khϊếp đêm qua...
Tất cả đã khắc sâu vào tim nàng, là dùng lưỡi dao sắc lạnh mà cứa vào tim nàng từng chút một, tê dại mà thống khổ.
Nàng rời khỏi nhà, một lần cũng không quay lưng nhìn lại Quân Nghi Lãnh vốn còn đang thụy miên ở trên giường.
Nhan Khanh vô định mà thẫn thờ đi về phía trước, cả túi xách hay bất cứ thứ gì nàng cũng không hề mang theo. Cứ thế tay không mà rời đi, có lẽ là không muốn lấy, hay là đã quên. Cả nàng cũng không rõ.
Một thân áo khoác màu tro mỏng manh, vóc người đơn bạc lầm lũi đi trong tuyết. Từng hoa tuyết nặng nề động lại trên vai. Hoa nở rộ trên ba ngàn tóc đen, bi ai như xướng một đoạn ly biệt...
Đông Phương Hạ vốn còn đang định quay về Đông Phương gia chuẩn bị mấy hôm nữa là tân niên. Nhưng lúc nhìn thấy dáng người kiều diễm mà đơn bạc, đứng thẫn thờ bên ngã tư. Tâm nàng cũng vì thế mà đau đớn. Không suy nghĩ nhiều Đông Phương Hạ liền vội vã xuống xe tiến tới chỗ Nhan Khanh. Có điểm cấp thiết nói "Nhan Khanh, em đây là làm sao ?".
Nhan Khanh vẫn còn đang thất thần, nghe thấy giọng nói than lãnh của Đông Phương Hạ thì giật mình "Đông Phương, Đông Phương lão sư ?".
Đông Phương Hạ thấy Nhan Khanh đều vì lạnh mà sắc mặt tái nhợt thì đau lòng, nàng vội tháo hạ áo ấm trên người mình xuống khoác lên vai gầy của Nhan Khanh. Nhíu mày nói "Em là đang đi đâu ?".
Nhan Khanh hé miệng muốn trả lời nhưng lại nhận ra bản thân chẳng có nơi nào để đi. Cả lời nói dối cũng không bật ra được, Đông Phương Hạ làm sao không nhìn ra cứng ngắc của Nhan Khanh. Nàng không nhiều lời mà nói "Tôi đưa em về căn hộ của tôi gần đây được không ? Em cứ đứng trong gió lạnh thế này sẽ cảm mạo đâu ?", là chất vấn nhưng lại giống ra lệnh hơn.
Nhan Khanh ngẩn người, lý trí nàng đã sớm vỡ nát từ lâu, thế nên cũng mặc cho Đông Phương Hạ bày bố. Đến tận khi vào phòng khách nhà nàng ấy nàng vẫn chưa hồi thần.
Đông Phương Hạ pha một ly sữa nóng cho Nhan Khanh, lại cố tình bật chỉnh điều hòa cao hơn mấy độ, ngồi xuống bên cạnh, nàng đặt ly sữa vào tay Nhan Khanh, nhẹ nhàng hỏi "Nhan Khanh, em đây là làm sao vậy ?".
Nhan Khanh dùng hai tay ôm lấy ly sữa, cảm nhận nhiệt khí ấm nóng trên tay nhưng cõi lòng lại lạnh lẽo đến tận cùng, nàng cũng không biết nên trả lời Đông Phương Hạ làm sao, hoặc cũng có lẽ nàng chẳng muốn nói gì lúc này.
Đông Phương Hạ nhạy nén nhận ra, vết bầm đỏ trên chiếc cằm non mềm của Nhan Khanh, nàng vội vã nâng tay chạm vào, có điểm khó chịu hỏi "Ai làm em ra nông nỗi thế này ?".
Nhan Khanh nét mặt thẫn thờ mà không đáp, cũng mặc cho Đông Phương Hạ đυ.ng chạm. Ngược lại nộ khí của Đông Phương Hạ lại đang dâng lên bừng bừng, Nhan Khanh đạm nhiên lộng lẫy mà ngày nào nàng gặp hiện tại lại như một con rối đã đứt dây, vô hồn đến đau lòng. Nàng hạ giọng hỏi "Là Quân Nghi Lãnh khiến em thành ra như vậy sao ?".
Lúc này mới thấy, trong đôi đồng tử hắc ngọc của Nhan Khanh có điểm ánh sáng. Tâm Đông Phương Hạ chua xót, nàng khó chịu nói "Nàng ta khiến em thành ra như vậy, em còn để tâm đến nàng ta ?".
Nhan Khanh lúc này mới chậm rì rì nói "Lão sư, đây là chuyện của em, cảm ơn cô đã quan tâm, chỉ là..." nói đến đây lại cố tình bỏ lửng, ý tứ đã quá rõ ràng, người thông minh sẽ nhận ra đối phương đang muốn tránh né chuyện này.
Đông Phương Hạ nở nụ cười nhạt, vô luận Quân Nghi Lãnh thế nào nàng ấy vẫn bao che không một tia oán trách, nàng thật sự ghen tỵ với Quân Nghi Lãnh. Ngữ khí của Đông Phương Hạ vẫn như trước thanh lãnh "Nếu đã vậy, tôi cũng không muốn truy cứu nữa, nhưng mà hiện tại đây không phải giờ học, tôi lại chỉ hơn em vài tuổi, không cần phải gọi là lão sư".
Nhan Khanh ngừng một chút mới gật đầu, Đông Phương Hạ lại nói "Em thân là omega cứ ngẩn người ở bên ngoài như vậy không phải là cách hay, em cứ ở lại chỗ tôi một ngày được không ?".
Nhan Khanh mệt mỏi thở dài, sau đó cũng gầm đầu ưng thuận, nàng biết rõ tác phong của Đông Phương Hạ, nàng ấy tuyệt không phải là loại alpha thối nát, mà nàng hiện tại thật sự rất cần một nơi tránh xa khỏi thực tại, cần một nơi để bao bọc lấy bản thân, liếʍ láp nhưng thương tổn của lòng mình.
Cả ngày hôm đó, Nhan Khanh chôn chân lại nhà Đông Phương Hạ, chỉ ngẩn người nhìn ly sữa nguội lạnh trước mắt, yên tĩnh đến khiến người khác chua xót.
Dường như Nhan Khanh đang chậm rãi thay da đổi thịt mà bản thân nàng lại không hay. Nàng nghĩ đến nữ nhân mang tên Dã Liên kia. Nếu nàng đã không bỏ xuống được Quân Nghi Lãnh... vậy ích kỉ giành lấy nàng ấy cho mình sẽ là đúng hay sai... Nếu nữ nhân Dã Liên kia biến mất... có phải nàng sẽ có được Quân Nghi Lãnh hay không...
Đông Phương Hạ tiến ra từ nhà bếp, thấy Nhan Khanh vẫn còn ngẩn người thì đau lòng, nàng thấp giọng khuyên nhủ "Ăn chút gì đó, được không ?".
Nhan Khanh vẫn như trước chìm trong suy tư của chính mình mà không đáp...
*********
Quân Nghi Lãnh đến tận mười hai giờ mới từ trong mê man tỉnh dậy, đầu nàng vang lên từng hồi ong ong đau điếng, khó khăn ôm lấy đầu mình, Quân Nghi Lãnh cố kiềm chế lại tiếng rêи ɾỉ thống khổ. Mất một lúc cơn đau vì men rượu mới chậm rãi thối lui, nàng có điểm ngơ ngác nhìn gian phòng trống trãi chỉ còn có mỗi mình.
Nàng ngửi thấy hương thơm ngọt ngào mà quen thuộc của Nhan Khanh vẫn còn nồng đậm chưa tan hết. Lại nhìn đống đệm chăn hỗn độn, tức khắc trong đầu Quân Nghi Lãnh vang lên tiếng ầm vang sụp đổ. Nàng đêm qua đã làm ra loại chuyện cầm thú gì thế này.
Quân Nghi Lãnh chỉ kịp lấy tấm chăn mỏng choàng lên người liền vội vã xông ra khỏi phòng ngủ, khoang miệng nàng đều bị men rượu làm bỏng rát đau đớn, nàng cũng không để tâm cố chấp gọi tên Nhan Khanh trong tuyệt vọng, như một loài dã thú bị tổn thương tê rống.
"Khanh Khanh, em sai rồi, em xin lỗi, chị mau ra đây đi !!"
"Khanh Khanh, chị muốn đánh, muốn mắng, muốn gϊếŧ em cũng được, chị đừng thế nữa mà !!!"
"Khanh Khanh, em sai rồi, đều là em sai, chị ra đây đi, được không ?! Em không thể sống thiếu chị được ?!!"
"Khanh Khanh !!! Chị ở đâu rồi chứ ?!!"
Quân Nghi Lãnh khi đã không phát ra thêm được một điểm âm thanh nào, thì như một cái xác vô hồn mà ngã ngồi trên đất, môi nàng tím tái đi, nhưng vẫn mấp máy gọi tên Nhan Khanh. Một thân chật vật, tóc tai rối mù, đáng thương đến tận cùng. Nước mắt như chuỗi ngọc đứt dây mà tràn ra khóe mi liên tục, chưa kịp lau khô đã ướt thêm nữa...
Ái nhân của nàng đâu rồi, nàng ấy lại bỏ rơi nàng rồi sao. Quân Nghi Lãnh như một kẻ điên mà từ lấy tay đánh vào người mình. Tất cả đều là tại nàng...
Đều là nàng sai, toàn bộ đều là do nàng. Nàng vẫn luôn không biết trân trọng nàng ấy, cả hai kiếp đều như vậy...
Ta sai rồi... nàng đừng đi mà...
Cả ngày hôm đó, Quân Nghi Lãnh cứ quấn chăn mỏng ngồi trên đất lạnh, cảm nhận từng đợt hàn khí nhiễm vào người mà ngây ngốc. Mãi đến tận khi sắc trời đã tối mịt ái nhân của nàng vẫn không chịu về. Quân Nghi Lãnh sắc mặt dị thường tĩnh lặng mà đứng dậy, tiến vào phòng tắm, thanh tẩy chính mình, quần áo chỉnh tề rồi như một kẻ điên mà lao ra khỏi nhà đi tìm Nhan Khanh...
*********
Đông Phương Hạ nhẹ nhàng bày biện mọi thứ lên bàn, Nhan Khanh ngồi đối diện lại nhíu mi nghi hoặc nhìn những thứ đó.
"Những lúc buồn, alpha bọn tôi đều dùng nó để giải sầu, em cứ muộn phiền như vậy mà tôi thì không thể làm gì, vậy nên tôi cũng chỉ có thể làm điều này cho em. Một chút men say không chừng sẽ khiến em vơi đi thương tâm..."
Nhan Khanh nhìn mấy lon bia ngay ngắn trên bàn, vốn định từ chối nhưng nghĩ đêm Quân Nghi Lãnh tối qua lại dùng thứ này bạc đãi nàng. Nhất thời không suy nghĩ nhiều mà gọn gàng cầm lên một lon, ngọc thủ nhẹ nhàng cạy mở, cứ thế một ngụm mà uống cạn hết.
Đông Phương Hạ cùng có điểm khó tin Nhan Khanh sẽ hành đồng dứt khoát đến điên cuồng như vậy, nàng khẽ nói "Nhan Khanh, ở trong nhà một cái alpha xa lạ, em không nên tùy hứng".
Nhan Khanh cảm nhận được vị cay nồng lan dần trên đầu lưỡi nhưng sắc mặt lại dị thường tỉnh táo "Lão sư là lão sư của em, em nghĩ lão sư không phải là người như vậy".
Đông Phương Hạ cười nhạt, nàng nâng lấy một lon bia, thuần thục mở ra, rồi cũng giống Nhan Khanh mà một ngụm uống cạn, lại nói "Chỉ là trong mắt tôi em không chỉ là học viên mà còn là một cái omega...".
Nhan Khanh dường như cũng không mấy phần bất ngờ khi nghe mấy lời này, nàng nhấp thêm ngụm bia nữa rồi yên lặng như chờ đợi. Quả nhiên ngay sau đó Đông Phương Hạ liền nói "Nếu em muốn tôi chỉ là lão sư của em thì tôi sẽ như vậy, em không cần phải khó xử..." lúc này tình ý triền miên trong mắt Đông Phương Hạ đã không giấu giếm được nữa.
Nhan Khanh người lại vẫn tĩnh lặng một mình nhấp bia, một lúc sau mới khẽ nói "Lão sư, trên người em đã có tiêu kí của nàng ấy, vô luận thế nào em cũng không muốn tẩy nó đi. Em thật xin lỗi...".
Đông Phương Hạ ngả lưng ra sofa, nàng bật cười "Em làm gì có lỗi, tình cảm thì đâu nói trước được điều gì". Tuy không nói ra, nhưng ý tứ là gì cả hai đều đã quá rõ ràng.
Sau Đông Phương Hạ lại dùng lon bia của mình cụng nhẹ vào lon của Nhan Khanh, như đùa như thật nói "Nếu đã không có duyên phận, thì tôi cũng em làm tri âm được không ?".
Nhan Khanh ngẩn người một chút cũng cười yếu ớt đáp lại "Ân, Hạ tỷ". Nghe thấy Nhan Khanh không gọi mình là lão sư nữa, Đông Phương Hạ đều cười đến đuôi mắt cong cong.
Cả hai cứ thế uống đến tận hứng, đa phần đều là nói mấy loại cổ nhạc nhàm chán. Nhưng làm vậy cũng là vơi đi mấy ưu tư của chính mình.
Nhan Khanh uống đến lon thứ ba được mấy ngụm thì gục, nàng tựa cả thân mình lên sofa, nghĩ đến gì đó nước mắt cứ thế tuôn ra ào ạt. Đông Phương Hạ vẫn tỉnh táo như thường, nhưng lại không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Nhan Khanh khóc. Nàng biết Nhan Khanh đang tự mình phát tiết mọi đau khổ của bản thân.
Một lúc sau lại nghe thấy Nhan Khanh tự nỉ non "Tại sao lại là thế thân... tại sao lại là Dã Liên..."
Đông Phương Hạ dường như đoán ra được hai ba phần, nhíu mày hỏi "Nhan Khanh, Dã Liên là ai ?".
Chỉ nghe thấy Nhan Khanh như cười nhạo mà nói "Là ai sao ? Chính là người mà Quân Nghi Lãnh yêu đến thấu tâm can..." còn nàng lại chỉ là cái bóng của nữ nhân đó.
Đông Phương Hạ một trận chấn kinh, nàng từng nghĩ Quân Nghi Lãnh dù niên kỉ còn non nớt nhưng lãnh đạo được Quân thị ổn định như vậy, hẳn cũng là một cái alpha tốt, không ngờ cũng là loại ong bướm. Nhìn Nhan Khanh đau khổ như vậy, nàng giận đến xiết tay khanh khách, cái nữ nhân này là người nàng yêu đến khắc cốt nhập tủy, hiện tại ra nông nỗi này, bảo nàng bình tâm, nàng làm sao mà bình tâm nổi đây.
Nhan Khanh đã sớm gục từ lâu, Đông Phương Hạ nhẹ nhàng tiến đến, đặt nàng ngay ngắn nằm trên sofa, tỉ mỉ đắp chăn ấm lên cho nàng. Mọi động tác đều mang theo vô hạn ôn nhu cùng trân quý. Như thể Nhan Khanh mỏng manh đến mức có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.
Nhưng còn chưa để Đông Phương Hạ ngắm Nhan Khanh đủ thì chuông cửa vang lên dồn dập cắt ngang nàng.
Đông Phương Hạ lạnh tanh nhìn nữ nhân tiêu soái đang đứng trước cửa, làn tóc đen tuyền được buộc gọn lên sau đầu phá lệ thành thục giỏi giang. Nhưng vào mắt nàng lại phi thường chán ghét "Quân tổng đã muộn thế này, cô đến đây làm gì ?".
Quân Nghi Lãnh trước sau vẫn thanh lãnh như trà, nhưng cũng chỉ có nàng mới biết tâm nàng có bao nhiêu đau xót hiện tại. Ngữ khí nàng tĩnh lặng dị thường nhưng cẩn thận nghe kĩ vẫn nhận ra tia run rẩy ở trong đó "Đông Phương tiểu thư đã có tâm rồi, tôi chẳng qua là đến đón hôn thê của mình thôi".
Đông Phương Hạ vừa nghe Quân Nghi Lãnh nói xong thì kiềm không được mà trào phúng "Quân tổng thật biết nói đùa, không phải cô đã có một cái ái nhân khác rồi sao, đến đây gọi nàng là hôn thê mà không thấy ngại ?". Lòng lại thầm khó chịu, nữ nhân này đúng là hơn người, chỉ trong một ngày nữ nhân này đã có thể dễ dàng tìm ra căn hộ mấy năm qua không một điểm tung tích này của nàng, đã vậy đối phương còn biết rõ Nhan Khanh ở đây mà đến tìm.
Tầm mắt Quân Nghi Lãnh có điểm tối tăm, xuyên qua vai của Đông Phương Hạ, nàng có thể trông thấy mấy vỏ lon bia ngổn ngang trên sàn, tâm không tự chủ khẩn trương cùng thống khổ, nhưng lời thốt ra trái lại bình tĩnh đến kì lạ "Đông Phương tiểu thư có vẻ để tâm đến chuyện nhà tôi quá nhỉ ?" ý tứ "đây là chuyện của tôi cùng nàng, một cái người ngoài như cô thì hiểu được bao nhiêu mà nói ?".
Đông Phương Hạ đều giận đến l*иg ngực phập phồng, phải, bởi vì nàng chỉ là một cái người ngoài, nếu nàng đến sớm hơn một chút nàng sẽ không để Nhan Khanh chịu thương tổn thế này.
Nàng không một chút khách khí mà thẳng thắn "Quân Nghi Lãnh, tôi từng nghĩ cô dù thế nào cũng là một cái alpha có trách nhiệm, nhưng cô cũng chỉ thích hưởng lạc thú như bao kẻ khác mà thôi, một chân đạp hai thuyền như vậy, cô không thấy thẹn với bản thân sao ? Tôi từng nghĩ thế nào Nhan Khanh cũng hạnh phúc bên cô nhưng hiện tại tôi thật sự đã sai rồi. Từ đâu tôi không nên dễ dàng rút lui như vậy !".
Quân Nghi Lãnh đã đủ nộ khí, ái nhân của nàng đang ở bên trong, mà nàng lại lãng phí thời gian với nữ nhân này, quả thực không đáng một chút nào, đã thế đối phương còn muốn chiếm đoạt nữ nhân của nàng. Không khí nhất thời ngưng trọng, không rõ là ai bắt đầu trước. Không khí nhiễm đầy tin tức tố cường hãn đến căng cứng.
Đông Phương Hạ nhìn thấy Quân Nghi Lãnh tiêu soái như vậy trong khi Nhan Khanh đang sống dở chết dở thì nóng giận, nàng không một điểm chần chừ mà vung quyền lao vào Quân Nghi Lãnh. Tốc độ lẫn khí lực đều làm kẻ khác sợ đến ngây người, nhưng Quân Nghi Lãnh vẫn như trước tĩnh lặng.
"Bộp", sắc mặt Quân Nghi Lãnh đóng băng, nàng một tay bao gọn lấy nấm đắm của Đông Phương Hạ. Ngọc thủ tinh xảo nhưng lại cứng ngắc như gọng kiềm, Đông Phương Hạ muốn rút ra cũng không được. Cả hai nhất thời cứ thế mà cứng rắn dây dưa.
Cuối cùng Quân Nghi Lãnh chỉ nhẹ nhàng vung tay đã dễ dàng hất ngã Đông Phương Hạ xuống đất lạnh. Nàng từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng thốt "Đông Phương Hạ, tôi nể mặt Đông Phương gia chủ tha cho Đông Phương Cầm một mạng đã là nhân nhượng cực điểm, cô cũng đừng học theo Tống gia tám năm trước. Tôi chưa bao giờ có nhẫn nại trong những chuyện này". Nói rồi cứ thế tiến thẳng vào bên trong. Nhẹ nhàng dùng áo ấm của mình ôm lấy Nhan Khanh vào lòng.
Nhan Khanh trong mơ hồ cảm nhận được khí tức quen thuộc thì an tâm tựa vào lòng Quân Nghi Lãnh, nỉ non "Lãnh...".
Quân Nghi Lãnh ôn nhu đặt lên trán Nhan Khanh nụ hôn mềm mại như lông vũ "Ân, em đây..."
Quân Nghi Lãnh cứ thế mang theo Nhan Khanh một đường dứt khoát bỏ đi, một ánh mắt cũng không để lại cho Đông Phương Hạ đang ngã ngồi trên đất ở phía sau.
**********
Tiểu kịch trường =))
Mặc Mặc (^3^) "Vợ chồng ngươi cứ bị mất đất diễn mà không thấy ngại à ?"
Cảnh Hàn ( ̄- ̄) "Bọn ta không có sửu nhi như ngươi, thanh niên thích thể hiện"
Mặc Mặc (Ò □ Ó) "Ta sửu nhi hồi nào, chẳng qua là hồn nhiên chút thôi"
Cảnh Hàn ╮(╯3╰)╭ "Hồn nhiên như con cún điên"
Mặc Mặc "=_="
P/s : muahahaa Mặc sáng giờ bị cắt mạng... mà có lẽ ngày mai cũng như vại ~T_T~