Chương 35: thương tổn (H)
Nhan Khanh ngồi ngẩn người rất lâu, chân nàng đều tê cứng đến không đứng lên được, nàng cảm thấy bất an, rất bất an. Quân Nghi Lãnh chưa bao giờ về muộn thế này, tâm nàng trở nên run rẩy theo từng phút. Đến tận khi nàng định gọi cho Quân Nghi Lãnh để xem nàng ấy có sao không, thì tiếng lạch cạnh mở cửa đã cắt ngang nàng.Nhan Khanh trông thấy Quân Nghi Lãnh một thân chật vật tiến vào, men rượu nồng lan khắp chung cư. Nàng ấy đều đầy hương phong trần, sắc mặt tuy tĩnh lặng như thường, nhưng đôi đồng tử hổ phách chỉ còn mụ mị, cùng bước chân loạng choạng đã cho thấy rõ ràng, nàng đang rất say.
Nhan Khanh đều một trận đau lòng, nàng ấy cả ngày nay đều chưa ăn gì, thế nào lại uống nhiều đến như vậy. Gần như là xuất phát từ bản năng, Nhan Khanh không một điểm chần chừ vội vã tiến đến đỡ lấy Quân Nghi Lãnh. Đối phương nhíu mi nghi hoặc nhìn nàng một chút rồi, cứ thế dựa cả thân thể lên cho nàng.
Nhan Khanh có điểm chua xót mà cười nhạt, nàng ấy tin tưởng nàng vì gương mặt nàng giống Dã Liên sao.
Một cái alpha 1m80 với một omega chỉ 1m65 quả thật là chênh lệch rất lớn, vậy nên Nhan Khanh phải chật vật vô cùng mới đỡ được Quân Nghi Lãnh vào phòng ngủ. Sắc mặt nàng trở nên ửng hồng mê người, không rõ vì mệt hay vì hương rượu nồng từ người Quân Nghi Lãnh hun đỏ.
Cả hai người loạng choạng đến nghiêng ngả, từng bước mệt nhọc mà đến được phòng ngủ, Nhan Khanh dù đã mệt đến thở phì phò nhưng vẫn ôn nhu đặt Quân Nghi Lãnh xuống đệm chăn mềm mại. Nhìn áo khoác màu lam sẫm cùng làn tóc đen tuyền của đối phương đều nhiễm đầy hoa tuyết thì đau lòng không thôi. Ban sáng nàng rời đi nhưng không mang theo xe, đoán chừng đã đi bộ trong tuyết mà về.
Nhan Khanh tiến vào phòng tắm, sau đó mang theo một chậu nước ấm cùng khăn mặt tiến ra, nàng quỳ xuống bên giường, chu đáo giúp Quân Nghi Lãnh tháo ủng da, đặt gọn gàng sang một góc, sau đó lại thay nàng ấy tháo hạ áo khoác.
Quân Nghi Lãnh nửa tỉnh nửa mê kháng cự không muốn ưng thuận theo Nhan Khanh, muốn mở mắt nhìn kẻ đang càng rỡ trên người mình là ai, nhưng tầm mắt như bị che phủ bởi một lớp sương mù, chẳng thấy được gì. Chỉ là khi hương liên hoa quen thuộc vờn quanh chóp mũi, nàng liền cảm thấy an tâm đến dị thường.
Lúc này nàng như lãng quên bản thân đi, thực thực ảo ảo, thần trí nàng tìm lại khoảng thời gian yên bình mà bản thân luôn cố chấp giữ lấy, không có thấp thỏm lo âu, cũng không có vương quyền tranh đấu, chỉ có Dã Liên bồi bên nàng, vậy nên nàng nghĩ có lẽ Dã Liên đang hầu hạ nàng như mọi khi.
Nhan Khanh thấy Quân Nghi Lãnh có điểm kháng cự mà tránh né thì nhỏ giọng dỗ dành "Lãnh, là chị". Nhưng lời tiếp theo của Quân Nghi Lãnh lại khiến tâm nàng như cắt nát
"Ân, Dã Liên..."
Rõ ràng chỉ là một lời nhẹ đến phiêu lãng, một lời nhiễm đầy men say nhưng Nhan Khanh lại như bị lăng trì mà đau đớn đến tận cùng. Phải a, trong mắt nàng ấy, nàng chỉ mãi là Dã Liên.
Nhan Khanh cười chua xót, sau đó vẫn tiếp tục động tác trên tay, nhẹ nhàng vắt khăn ấm thay Quân Nghi Lãnh thanh tẩy một thân phong trần. Dù tâm đang không ngừng oán giận Quân Nghi Lãnh nhưng Nhan Khan vẫn ôn nhu giúp nàng ấy thay quần áo.
Quân Nghi Lãnh mềm nhũn mặc Nhan Khanh bày bố, nhưng khoảng khắc Nhan Khanh quay người đi lấy quần áo khác thay cho nàng ấy, vẫn chưa bước thêm được một bước, cả thân thể nàng lại bị một cỗ lực đạo kinh người kéo lại.
Thiên chuyển địa dời, chỉ kịp nghe tiếng gió lưới qua tai, Nhan Khanh đã bị Quân Nghi Lãnh chế trụ dưới thân. Nhan Khanh đều là khϊếp sợ nhìn người trên thân, chỉ thấy trong đôi đồng tử hổ phách kia một mảnh vô hồn, nhưng tận sâu trong đáy mắt dục hỏa quen thuộc lại đang bừng lên dữ dội.
Tâm Nhan Khanh kêu xoảng một tiếng, nàng thực sự không muốn xảy ra tiêu kí lúc này, nàng cùng Quân Nghi Lãnh vẫn chưa thật sự hài hòa, nếu mang thai hài tử, nàng càng không muốn hài tử của mình sẽ bị mẫu thân của nó ghét bỏ.
Nhan Khanh giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay của Quân Nghi Lãnh, vung nắm đấm tuyết nhỏ hung hăng đánh vào vai nàng ấy để trốn thoát, nhưng vô dụng, khí lực của một cái omega làm sao sánh được với alpha, mà Quân Nghi Lãnh khi say càng không có chuyện nhường nhịn cùng phong độ với omega, vậy nên Nhan Khanh càng tránh né càng kích động bản năng chiếm đoạt của Quân Nghi Lãnh.
Nhan Khanh đều là không thể tin cùng khϊếp sợ mà nhìn Quân Nghi Lãnh chỉ một cái vung tay đã dễ dàng chế trụ cả hai tay nàng lêи đỉиɦ đầu, dứt khoát cúi người xâm chiếm lấy đôi môi ướŧ áŧ mê người kia.
Nhan Khanh liền lắc đầu né tránh, nàng từng chữ gằn lên "Quân Nghi Lãnh, cô buông tôi ra ngay !!!".
Quân Nghi Lãnh ngược lại làm ngơ, một tay khác vòng xuống bóp mạnh lấy cằm của Nhan Khanh, bức nàng ấy phải nhu thuận chấp nhận nụ hôn của mình.
Nhan Khanh đều đau đến khóe mắt phiếm lệ, cổ tay nàng cùng cằm e đều đã sưng đỏ, nàng giãy giụa liên tục, dáng vẻ không ưng thuận theo Quân Nghi Lãnh. Nhưng khi đầu lưỡi Quân Nghi Lãnh tiến vào được bên trong, thân thể nàng liền không nghe theo lý trí của nàng nữa, mềm nhũn ta mà đáp lại nàng ấy.
Phải, cỗ thân thể này đã sớm không còn là của nàng nữa, nó đã thuộc về Quân Nghi Lãnh. Vô luận nàng ấy có thô bạo hay ôn nhu nàng đều sẽ đáp lại. Cả bản thân nàng cũng không ngờ đến được.
Quân Nghi Lãnh giống như một loại dã thú điên cuồng, vừa nếm được mật ngọt mà ra sức đòi hỏi. Đầu lưỡi nàng bá đạo quấn lấy đầu lưỡi tiêu hồn của Nhan Khanh, bức nàng ấy phải dâng hiến toàn bộ mật ngọt mê người của mình cho nàng, mơn trớn trên từng tấc da thịt ẩm nóng trong khoang miệng Nhan Khanh mà thở dài thoải mái, cảm nhận hương liên thanh thuần trên đầu lưỡi khiến nàng cảm thấy tê dại sung sướиɠ.
Không tự chủ mà càng ra sức chiếm đoạt nhiều hơn nữa, cảm giác được Nhan Khanh không ngừng tiết ra mật ngọt để thỏa mãn nàng thì phi thường hài lòng. Dần dần thấy người nàng ấy như nhũn ra không còn phản kháng nữa, Quân Nghi Lãnh rất rộng lượng mà thả lỏng cho Nhan Khanh, cảm nhận hô hấp của đối phương yếu dần vì không theo kịp tốc độ điên cuồng của mình, nên nàng cũng chậm rãi tách ra khỏi nụ hôn, để nàng ấy được thở.
Nhưng nàng vừa thả lòng, tức thì Nhan Khanh lợi dụng thân thể nhỏ bé của mình mà lách người muốn trốn thoát, tốc độ nhanh đến kinh người. Nàng cực lực khắc chế cỗ nóng bỏng trong người mà liều chết bỏ chạy.
Quân Nghi Lãnh có vẻ rất thích thú, nàng cũng để Nhan Khanh chạy đi, nhưng nàng lại nhanh hơn một bước mà tiến đến khóa cửa chính, quay người nhìn nét mặt quẫn bách của Nhan Khanh mà phi thường vui vẻ. Rõ ràng chỉ còn lại mỗi áo sơ mi đen cùng qυầи ɭóŧ, nhưng vóc người vẫn cao ngất tiêu soái đến nhϊếp hồn. Như thể đang vờn một con mồi mà Quân Nghi Lãnh mơ hồ trong men say đẩy Nhan Khanh lui về một góc.
Nhan Khanh ngược lại với dáng vẻ thích thú của Quân Nghi Lãnh, nàng hốt hoảng vô cùng, vẻ mặt thâm trầm như vậy của Quân Nghi Lãnh nàng chưa từng thấy qua, lạnh lùng sát phạt, phảng phất nàng đang ở trong lãnh thổ của nàng ấy thì nên biết điều mà dâng hiến. Nàng không phải hàng hóa, càng không phải là chỗ để nàng ấy giải tỏa du͙© vọиɠ của mình. Ngữ như của Nhan Khanh không rõ vì giận hay vì sợ mà trở nên run rẩy "Quân Nghi Lãnh, nếu cô không muốn tôi hận cô thì tốt nhất nên dừng lại cho tôi !!...".
Quân Nghi Lãnh nửa tỉnh nửa sau mà híp mắt nhìn Nhan Khanh, nhướn mày có vẻ rất thích thú trước con mồi thú vị mà mình đang có. Còn chưa để Nhan Khanh nói hết lời muốn nói nàng đã lao đến vồ lấy ngấu nghiến Nhan Khanh, nàng thật sự thèm muốn loại mật ngọt này đến phát điên rồi.
Nhan Khanh đều bị Quân Nghi Lãnh làm cho đầu óc một mảnh mụ mị, lúc đầu còn hung hăng đẩy vai của Quân Nghi Lãnh phản kháng, nhưng càng về sau, nụ hôn càng trở nên sâu sắc, nàng cũng mất hết khí lực mà dựa hết thân thể lên người Quân Nghi Lãnh, tay vốn kháng cự cũng biến thành ôm lấy nàng ấy đáp lại. Mặc cho nàng ấy điên cuồng ngấu nghiến môi nàng đến bật máu, mặc nàng ấy hung hăng xoa nắn ngực nàng đến đau. Một giọt lệ vô thanh vô thức chảy xuống.
Lãnh chị yêu em... chị yêu em rất nhiều...
Kể cả khi em xem chị là thế thân, chị vẫn không kiềm được mà yêu em...
Kể cả khi em xem chị là thứ phát tiết du͙© vọиɠ, chà đạp chị... chị vẫn không ngừng yêu em...
Tại sao chứ ?...
Quân Nghi Lãnh từng bước đẩy ngã Nhan Khanh xuống giường, dùng thân mình đè ép mọi đường thoát của Nhan Khanh. Nàng điên cuồng vùi đầu vào trong cổ nàng ấy mà bắt đầu gặm cắn từng tấc da thịt mềm ngọt để thỏa mãn mình. Hôn ngân cùng vết răng cứ thế một đường trải dài vô tận.
Nhan Khanh khẽ cắn lấy môi mình, thừa nhận xâm lược vũ bão của Quân Nghi Lãnh càn quét lấy thân thể. Nơi bị nàng ấy cắn, thậm chí khó chịu nàng cũng không nhận thấy, chỉ thấy tê dại của đau đớn len lỏi cùng kɧoáı ©ảʍ mà khiến nàng sung sướиɠ cực khoái. Cả thân thể Nhan Khanh ửng hồng mê người, tin tức tố mê người bắt đấu tản ra dụ hoặc.
Quân Nghi Lãnh cảm thấy con mồi mình bắt được đã học cách nhu thuận thì rất hài lòng. Nàng có điểm xấu xa mà chống hai tay bên người Nhan Khanh, ngừng lại liếʍ liếʍ môi nhìn dáng vẻ hụt hẫng của người dưới thân mà hài lòng.
Nhan Khanh nâng đôi đồng tử hắc ngọc đã vươn đầy sương mù nhìn Quân Nghi Lãnh, thấy dáng vẻ trêu tức của nàng ấy thì quay đầu sang hướng khác, gò má ửng đỏ dụ hoặc.
Ngọc thủ Quân Nghi Lãnh lướt lướt trên áo ngủ của Nhan Khanh, chỉ một chút khí lực đã dễ dàng xé rách quần áo vướng víu của Nhan Khanh vất xuống đất lạnh. Tức thì thân thể kiều diễm của nàng liền bại lộ trần trụi trong không khí.
Quân Nghi Lãnh bắt đầu dùng chóp mũi tinh xảo của mình ngửi ngửi khắp người Nhan Khanh như thể tìm nơi đã phát ra loại tin tức tố tiêu hồn thực cốt kia. Làn tóc đen tuyền của Quân Nghi Lãnh theo động tác của nàng mà quét lên thân thể của Nhan Khanh, càng khiến nàng ấy thêm nhạy cảm mà thở dốc, tin tức tố cầu hoan dù cố kiềm chế nhưng cũng rò rỉ ra khỏi tuyến thể, vuốt ve dụ dỗ Quân Nghi Lãnh.
Dường như rất khó chịu vì không tìm thấy được thứ mình cần, Quân Nghi Lãnh vùng vằn lật người Nhan Khanh lại, lập tức sáng mắt mà dán chặt lấy miệng tuyến thể nhu nộn sau gáy của Nhan Khanh, thứ nàng cần đang ở đó, không suy nghĩ nhiều Quân Nghi Lãnh liền một ngụm không lưu tình cắn xuống, ngậm lấy tuyến thể đã dãn nở kia mà hung hăng mυ'ŧ lấy.
Nhan Khanh vì thình lình, không một điểm phòng bị mà trở bên run rẩy liên hồi, rêи ɾỉ bật ta mà không kiềm lại được "Ahz... Lãnh... Ưʍ... ah...". Cả thân thể nàng bị tin tức tố cường hãn xâm lược mà như điện giật, tê dại liên hồi. Lại biết được là ái nhân đang tiêu kí mình, bản năng của một cái omega lại khiến nàng đáp lại càng cuồng nhiệt. Tiêu kí vì thế sâu đến tận linh hồn...
Quân Nghi Lãnh khép hờ mắt hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ tê dại trên đầu lưỡi, cỗ tin tức tố thơm ngọt kia tràn vào khoang miệng mà thở dài thoải mãn. Tay nàng kiềm không được mà vòng ra phía trước, bắt lấy đôi nhũ phong của Nhan Khanh bắt đầu xoa nắn thành đủ loại hình dạng, ôn nhu trân trọng ngày nào đã biến mất, chỉ còn lại thô bạo, thế nhưng Nhan Khanh lại không thấy đau, chỉ sót lại kɧoáı ©ảʍ kinh người. Tuyến thể sau gáy cũng vì thế mà dãn nở đón nhận tiêu kí mỗi lúc một sâu.
Nhưng rất nhanh Quân Nghi Lãnh lại cảm thấy không đủ, nàng nhận ra có một nơi khác cũng đang tỏa ra hương thơm dụ hoặc. Chóp mũi nàng lần nữa ngửi ngửi, từng chút một mò xuống tấm lưng kiều diễm của Nhan Khanh. Trên đường đi, cũng không quên để lại từng vết cắи ʍút̼ điên cuồng, phi thường hưởng thụ con mồi của mình.
Nếu Quân Nghi Lãnh xem Nhan Khanh là con mồi thì Nhan Khanh cũng là con mồi ngốc nghếch đến tận cùng, biết rõ bản thân đang bị đối phương nhấm nháp thế nhưng không phản kháng mà còn hùa theo. Nàng dùng hai tay xiết chặt lấy đệm chăn, chịu đựng kɧoáı ©ảʍ dồn dập lấy thân thể của mình. Nàng gọi tên ái nhân trong vô thức "Ah... Lãnh... em... ưʍ...".
Quân Nghi Lãnh cọ chóp mũi lên người Nhan Khanh, một đường kéo dài đến tận hạ thân của nàng ấy. Cảm nhận được hương thơm khiến người ta thèm khát kia là tại đây, Quân Nghi Lãnh lại lần nữa lật Nhan Khanh lại, không chút chần chừ hôn lấy miệng tuyển thể nhu nhược nhiễm đầy ái dịch ngay trước mắt.
Mυ'ŧ mát điên cuồng, lùng sục lấy mật ngọt. Quân Nghi Lãnh phi thường hài lòng với lãnh thổ mà bản thân vừa tìm ra, so với đôi môi mềm ngọt của Nhan Khanh, thì nơi ẩm ướt ái dịch như vậy vẫn khiến nàng thỏa mãn hơn.
Nhan Khanh nghe thấy tiếng liếʍ mυ'ŧ rõ ràng của Quân Nghi Lãnh, thậm chí lúc nàng ấy nuốt ái dịch cũng vang lên thanh thúy khiến kẻ khác đỏ mặt. Nàng nhu nhược cầu xin "Lãnh... ah... đừng mυ'ŧ... ưʍ... chị..."
Quân Nghi Lãn nhận ra Nhan Khanh cố tình khép chân để ngăn cản mình thì tức giận, nơi này là của nàng, nàng ấy lấy cái quyền gì mà ngăn nàng. Nghĩ là làm, Quân Nghi Lãnh dùng hai tay mở rộng chân Nhan Khanh hết sức có thể, mà đồng thời cũng ngấu nghiến lấy hồng thạch sưng trướng kia. Dùng răng nanh của mình kẹp chặt như đang trừng phạt Nhan Khanh.
Nhan Khanh hiểu, Quân Nghi Lãnh hiện tại chỉ làm theo bản năng của mình, mà nàng đã là con mồi mà nàng ấy săn được, vậy nên nàng chỉ có dâng mình để thỏa mãn nàng ấy. Thân thể nàng run rẩy dữ dội, mà kɧoáı ©ảʍ cũng liên tục đánh lý trí nàng tan ra thành từng mảnh nhỏ.
Quân Nghi Lãnh mυ'ŧ mát mỗi lúc một nhanh, đầu lưỡi len vào nguồn suối đang ào ạt tuôn ra, như một con rắn nước linh hoạt mà bắt đầu xâm chiếm điên cuồng. Nhan Khanh thở dốc dồn dập, đôi nhũ phong cao ngất vì động tác của nàng mà phập phồng liên tục, tay nàng len vào làn tóc đen tuyền của Quân Nghi Lãnh mà giữ chặt, phảng phất như sợ nàng ấy rời khỏi mình. Cả thân thể cũng vì sung sướиɠ mà như dây cung căng thẳng. Tiếng rêи ɾỉ bật qua phiến môi đã bị cắn chặt "Ưʍ... ah... ưʍ... Lãnh... ưʍ... chậm... chậm một... chút... ưʍ..."
Quân Nghi Lãnh cảm thấy mật ngọt tràn ra càng nhiều thì càng thích thú, như sợ sẽ lãng phí chúng mà động tác liếʍ mυ'ŧ cũng trở nên nhanh nhẹn, không bỏ rơi dù chỉ là một giọt. Nhan Khanh đều bị hành động nàng ấy làm xấu hổ không thôi. Thân thể vì đó mà càng lúc càng nhạy cảm. Kɧoáı ©ảʍ từng chút thu thập lại rồi bùng nổ như thủy triều, tất cả đều ào ạt tuôn ra ngoài. Dồn dập như từng đợt sóng dữ dội.
Quân Nghi Lãnh ngược lại rất hưởng thụ, nuốt hết mật ngọt đó. Xong rồi còn rất phi thường thỏa mãn mà ợ một cái. Còn Nhan Khanh lại nhũn ra như nước, nhu nhược nằm trên giường.
Quân Nghi Lãnh cũng không định kết thúc, nàng trườn người lên thân thể Nhan Khanh, lúc lắc một chút thì tháo bỏ toàn bộ quần áo của mình xuống đất.
Hai thân thể tuyết trắng gắt gao giao triền, tin tức tố cầu hoan quấn lấy nhau không thôi. Rêи ɾỉ hòa cùng mồ hôi một mảnh dây dưa.
Nhan Khanh cảm nhận được, Quân Nghi Lãnh đã tiến vào bên trong nàng, bắt đầu điên cuồng luật động, nàng cũng chẳng thể làm gì. Chỉ có thể nâng hông đón hùa lấy từng nhịp tiến xuất nhanh đến kinh người của nàng ấy, tuyến thể nhu nhược đón nhận lấy xâm lược không có điểm dừng.
Nàng cảm nhận được Quân Nghi Lãnh cũng đang rêи ɾỉ trong sung sướиɠ. Nóng đến thiêu đốt, tiêu kí khắc sâu trong linh hồn, quấn lấy nhau không thể tách rời...
"Ưʍ... ah... ưʍ... Lãnh... chậm... ah... chị... chị không được..."
Nhưng khoảnh khắc Nhan Khanh ôm chặt lấy Quân Nghi Lãnh, cả hai cùng hòa làm một mà lêи đỉиɦ, nàng ấy lại ôn nhu thì thầm bên tai nàng...
"Dã Liên, ta yêu nàng..."
Tức khắc bàn tay Nhan Khanh vốn đang ôm chặt lấy ái nhân buông thõng mà rơi xuống đệm chăn, mắt nàng mở lớn, ngây ngốc nở nụ cười trào phúng bản thân. Thân thể nàng cũng như mất đi tri giác...
Sau đó, vô luận Quân Nghi Lãnh có muốn bao nhiêu lần thì Nhan Khanh cũng chỉ ngây ngốc đón nhận mà không thể nào lêи đỉиɦ nổi..
**********
Tiểu kịch trường =))
Mặc Mặc (╯□╰) "Biếи ŧɦái, quá biếи ŧɦái, ngươi là loại công quân biếи ŧɦái kiêm luôn tra nhân !!"
Quân Nghi Lãnh (Ò.Ó) "Ta làm cái giống éo gì ngươi ?"
Mặc Mặc (⊙o⊙) "Ngươi thế nào có thể cưỡиɠ ɠiαи Tiểu Khanh mà không cưỡиɠ ɠiαи ta ?!!"
Quân Nghi Lãnh (°∆°|||)"...Có gì đó sai sai ?"
Mặc Mặc "Khụ, khụ thôi bỏ qua đi"