Hẹn Nàng Ở Hậu Kiếp (Tái Ngộ Tại Hậu Kiếp)

Chương 31

Chương 29: tự sát ?
Trước tết âm lịch, Quân Nghi Lãnh bận rộn không thôi. Quân thị là một tập đoàn lớn vậy nên trước khi nghỉ đông đều phải hoàn thành thống kê cuối năm, phát lương cho nhân viên cùng rất nhiều việc khác cần xử trí.

Quân Nghi Lãnh cũng vì thế mà đi sớm về khuya, Nhan Khanh thì không như vậy, nàng đã được nghỉ đông từ lâu. Nhưng nhìn Quân Nghi Lãnh bận đến quên bữa như vậy, nàng lại càng đau lòng. Muốn giúp nàng ấy nhưng lại không biết làm gì.

Nhìn đồng hồ đã điểm mười một giờ, chung cư vắng lặng đến đáng sợ, Nhan Khanh đơn độc dùng bữa. Nàng nhai ngụm cơm vô vị, trong mắt vươn đầy mệt mỏi, dù đã được Quân Nghi Lãnh nói rằng sẽ có mấy hôm không thể về bồi mình, nhưng nàng vẫn không kiềm được mà buồn bực trong lòng. Nàng thở dài mệt mỏi, rồi từ tốn thả lại chén cơm trong tay mình xuống mặt bàn lạnh lẽo.

Nhan Khanh cảm nhận khí tức của Quân Nghi Lãnh vươn đầy trong không khí, nhưng chỉ có mỗi mình nàng ở đây. Đơn độc đến đáng sợ.

Cuối cùng nàng vẫn là dọn dẹp hết bàn ăn, đơn giản tắm rửa một chút rồi lên giường nằm, nàng nhìn trần nhà tối tăm mà tịch mịch khôn cùng, cả tuyến thể sau gáy cũng đang từng chút một dày vò nàng. Không có Quân Nghi Lãnh, cuộc sống của nàng như thất sắc.

Lăn qua lộn lại trên giường, đệm chăn đều bị nàng làm nhăn nhúm, ba ngàn tóc đen của nàng phủ trên đệm chăn trắng muốt như một dải hải tảo. Mềm mại uyển chuyển.

Nhan Khanh cuộn người trong chăn, màn hình điện thoại trên tay nàng sáng tối liên tục, nàng đều đã nhắn được hơn mười tin cho Quân Nghi Lãnh. Lúc thì hỏi đối phương làm gì, ăn tối chưa, lúc thì hỏi khi nào thì về, nhưng tất cả nàng đều không gửi, nhắn đầy đủ rồi lại xóa đi. Nàng sợ chút tâm tư quấn quýt của mình sẽ làm phiền Quân Nghi Lãnh.

Chỉ qua hai hôm nữa, Quân Nghi Lãnh đã có thể nghỉ đông, các nàng liền có thể bồi bên nhau rồi. Nhan Khanh khẽ thì thầm như thể đang trấn an mình.

Chợt điện thoại trong tay nàng run khẽ, Nhan Khanh còn tưởng Quân Nghi Lãnh gọi cho mình, vội vã nhìn thử, nhưng đáp lại nàng lại là một dãy số lạ, vô tâm đến hững hờ.

Nhan Khanh thất vọng nên không muốn nghe máy, vất bừa điện thoại vào một góc nào đó. Rồi cuộn lấy người mình buồn rầu, nhưng người gọi khi nãy cũng thật sự kiên trì. Gọi liên tục cho Nhan Khanh, cứ tuần tự tắt đi rồi lại gọi. Chuông reo lên ồn ào.

Cuối cùng vẫn là Nhan Khanh nhấc máy, nhưng kì quái là đầu bên kia không một điểm âm thanh nào đáp lại, Nhan Khanh có điểm nhíu mày nói "Xin hỏi ai ở đầu bên kia ?".

Cuối cùng mới nghe thấy ngữ khí quen thuộc truyền ra "Nhan Khanh, chị thật sự không tin được em sẽ nghe máy, xem ra lão thiên gia không phụ lòng chị rồi".

Nhan Khanh ngược lại sắc mặt không tiếng động đông cứng băng lãnh, nàng lạnh lùng thốt "Cô gọi cho tôi làm gì ?".

Đầu bên kia truyền đến tiếng cười ôn nhu của Lăng Doãn, xen lẫn trong đó là tiếng thở dốc cùng run rẩy, dù không nhìn thấy nhưng cũng có thể nhận ra đối phương đang ở một nơi rất lạnh.

"Nhan Khanh, em lại thế nữa rồi" Nhan Khanh nghe xong lời này thì có điểm giật mình, làm sao có thể quên được. Lời nói này, ngữ khí này, sớm đã quá quen thuộc rồi...

Nhan Khanh... em lại thế nữa rồi... chị chỉ muộn một chút thôi ...

Nhan Khanh... em lại thế nữa rồi... đừng giận dỗi nữa, được không...

Nhan Khanh... em lại thế nữa rồi... chị sẽ mua bánh ngọt cho em được không...

Nhan Khanh dường như qua hết thương hải tang điền mới tìm lại được ngôn âm của mình, nàng khẽ nói "Lăng Doãn, cô đây là làm sao ?".

Mất ba phút yên ắng, nếu không phải tiếng thở run rẩy vì lạnh của Lăng Doãn truyền đến liên tục, Nhan Khanh còn tưởng đối phương đã không nghe thấy gì. Cuối cùng mới nghe thấy ngữ khí như cũ ôn nhu của Lăng Doãn

"Nhan Khanh, chị mệt mỏi lắm rồi. Lăng gia không còn, cha mẹ chị bỏ chị lại mà xuất ngoại, thủ túc trong nhà thì quay lưng. Chị đơn độc, lạnh lẽo cùng mệt mỏi. Chỉ là hiện tại cũng chẳng còn gì nữa, chỉ còn có mỗi em thôi, kí ức của chúng ta, chị vẫn còn nhớ rất rõ. Trước khi từ biệt chị chỉ muốn nghe thấy giọng của em lần cuối, Nhan Khanh, chị biết lỗi lầm chị phạm, kẻ thối nát như chị chẳng đáng được tha thứ. Nhưng chị vẫn muốn nói với em một tiếng xin lỗi... Còn có... vĩnh biệt..."

Nhan Khanh nghe thấy những lời này thì hai mắt mở lớn, đều là không thể tin cùng khϊếp sợ, lời này có khác gì một lời tuyệt mệnh chứ. Chỉ mấy tháng không gặp, Lăng Doãn đã đi đến bước đường này sao.

Nàng gấp gáp lao ra khỏi giường, ngữ khí cấp thiết "Lăng Doãn, chị đừng làm chuyện gì dại dột, mọi thứ vẫn có thể làm lại từ đầu, chị đừng nghĩ quẩn !!!"

Lăng Doãn cười khẽ "Muộn rồi Nhan Khanh, nếu em chịu nghe điện thoại của chị sớm hơn chị cũng đã không đi đến bước đường này. Hiện tại đã muộn lắm rồi Nhan Khanh... khụ... khụ...".

Phút chốc áy náy lan ra khắp người Nhan Nhanh, khiến nàng lạnh lẽo. Là nàng đã hại chết Lăng Doãn sao ?...

"Lăng Doãn, chị đang ở đâu ? Tôi sẽ đến đó ngay, chị đừng làm gì dại dột !!" Nhan Khanh gấp gáp thay đổi ngủ ra, nàng vận bừa một bộ quần áo đơn giản nào đó, lấy áo ấm trên giá khoác lung tung lên người

"Nhan Khanh , em đừng đến đây, ngoại ô rất lạnh... tuyết đang rơi... em đi sẽ rất nguy hiểm... khụ... khụ... tút, tút, tút..."

Dù lời của Lăng Doãn rất ít ỏi nhưng Nhan Khanh vẫn kịp nhận ra trọng điểm, nàng cùng Lăng Doãn khi trước thường cùng nhau đến một nhà thờ bị bỏ hoang ở ngoại ô mà đi dạo. Chắc hẳn đối phương đang ở đó.

Nhan Khanh vội vã lấy túi xách đặt trên bàn của mình, lao ra khỏi chung cư, cả dép lê cũng không kịp thay mà cứ vậy lao xuống đường phố bắt taxi rời đi. Dù Nhan Khanh chẳng còn chút cảm tình gì với Lăng Doãn, nhưng Nhan Khanh là một người yếu lòng, hơn nữa thấy chết mà không cứu là một loại gϊếŧ người. Nhan Khanh sẽ vì áy náy của mình mà nửa đời sau đều sống trong bóng ma.

Tài xế taxi đều bị Nhan Khanh giục đến đầy đầu mồ hồi lạnh, may mắn đêm khuya thanh vắng thế nên không quá nhiều đông đúc vậy nên mới rút ngắn được thời gian. Mất thêm nửa giờ Nhan Khanh mới tìm đến được nhà thờ ngoại ô xa xôi đó. Tay nàng không rõ vì màn tuyết dày đặc mà run rẩy hay vì điều gì khác. Trống ngực nàng vang lên thình thịch...

Vội vã trả tiền cho taxi, nàng liền leo qua dải thường xuân trước quấn quýt trước cổng mà tiến vào trong. Nàng nhớ trước kia các nàng thích nhất là dạo ở sau nhà thờ, không suy nghĩ nhiều, Nhan Khanh liền chạy vòng ra phía sau, đến nơi bãi đất trống năm xưa đều đã nhiễm đầy tuyết lạnh, yên ắng đến đáng sợ, trống trãi trong đêm, mù mịt tăm tối. Nàng hét lên "Lăng Doãn !! Chị đâu rồi ?! Tôi đến rồi đây !! Chị mau ra đây đi !! Chuyện gì đều có thể giải quyết... chị đừng như vậy...".

Nhưng đáp lại nàng chỉ có tiếng tuyết đáp xuống nền đất xàn xạc, Nhan Khanh thở dốc, trong mắt đã có mấy phần tuyệt vọng, sương khí tràn ra từ hai phiến môi nàng lạnh lẽo. Nhan Khanh còn định chạy đi tìm Lăng Doãn, nhưng bất chợt, thân thể nàng lại bị một người khác ôm chặt. Còn đang hốt hoảng không thôi, thì một làn sương khí đã phả trên tóc nàng.

"Nhan Khanh, là em sao ? Em đến tìm chị sao ? Chị, chị thật sự rất hạnh phúc..."

Nhan Khanh nghe thấy lời đó của Lăng Doãn thì tâm không kiềm được mà chua xót, nàng nói "Lăng Doãn, chị đừng như vậy, có làm sao không, để tôi xem...".

Lăng Doãn nhẹ nhàng đánh gãy Nhan Khanh "Đừng nhìn, hiện tại chị rất xấu xí, đừng nhìn, hãy để chị trong đầu em vẫn còn một chút tôn nghiêm...".

Nhan Khanh yên lặng, phải đi đến một bước đường thế nào, một cái alpha mới ra nông nỗi như vậy. Kiêu ngạo lẫn tôn nghiêm đều sụp đổ hết cả rồi. Nàng khẽ nói "Lăng Doãn chị... ưʍ..." lời Nhan Khanh chưa hết thì mất nàng đã mở lớn, một bàn tay trắng nõn đã dùng khăn lụa che đi mũi miệng nàng.

Nhan Khanh tức khắc cảm thấy trước mắt một mảnh tối sầm, lý trí lập tức vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, nàng dùng chút khí lực của mình giãy giụa, nhưng cũng vô dụng.

Chỉ thấy trong màn tuyết lạnh lẽo, một cái nữ nhân vóc người cao ngất đứng đó, mà dáng người kiều mị lại trượt từ người nàng ta xuống tuyết lạnh... yên tĩnh đến đáng sợ...

Tiếng cười của Lăng Doãn vang lên quỷ dị, phá ngang màn tuyết dày đặc "Nhan Khanh, lý ra nếu em không nhớ đến những kỉ niệm không đâu kia, thì đã không thể tìm ra chị, cũng sẽ càng không ra nông nỗi như vậy... có trách cũng chỉ có thể trách em quá nặng lòng..."

Nhan Khanh vốn là như vậy, đa sầu đa cảm lại nặng tình nặng nghĩa. Dù cho kẻ khác có giẫm đạp thương tổn đủ điều, nàng cũng sẽ không thể hận thù kẻ đó. Dù biết bản thân sẽ bị lợi dụng, nhưng vẫn mang nặng tâm tư mà đối đãi kẻ khác. Quá thánh thiện... cùng quá ngây thơ...

Lương thiện không sai, tin tưởng người khác cũng không sai... chỉ có thể sai vì đã tin tưởng cùng đối đãi lầm người...

Mà kẻ trong lòng có quỷ, lợi dụng lòng tin kẻ khác... cũng chẳng đáng được tha thứ...

********

Quân Nghi Lãnh mất hết cả đêm để xem xong mấy báo cáo doanh thu cuối năm, rồi tự tay làm thống kê cẩn trọng. Lúc hoàn thành tất cả cũng đã là ba giờ sáng, cả nàng cũng không ngờ bản thân lại ngồi lâu tới vậy.

Ở Quân thị Quân Nghi Lãnh có cả phòng nghỉ riêng của mình, nhưng nàng cũng không định ở lại. Dù rất mệt nhưng nàng cũng lấy xe quay về chung cư, nàng không muốn để Nhan Khanh đơn độc.

Hai kiếp đơn độc, nàng quá rõ cảm giác tuyệt vọng đó, nên nàng không muốn ái nhân mình vì mình mà như vậy.

May mắn tuyết đã ngừng rơi nên đường cũng không quá khó đi lại, Quân Nghi Lãnh một đường thuận lợi mà tìm về chung cư. Nhưng lúc đứng trước cửa chung cư, Quân Nghi Lãnh mày đẹp nhíu chặt. Cửa không khóa... lẽ nào Nhan Khanh thức chờ nàng... không thể nào...

Giữa hành lang vắng lặng lạnh lẽo, vóc người cao ngất của một nữ nhân đứng đó... tịch liêu...

Một cảm giác bất an chậm rãi lan dần lên toàn bộ người nàng, không suy nghĩ nhiều Quân Nghi Lãnh vội vã đẩy cửa tiến vào trong.

Đón chờ nàng không phải là dáng vẻ tươi cười ôn nhu của Nhan Khanh như mọi khi, chỉ có chung cư lạnh lẽo, đèn tắt, không gian tăm tối lạnh lẽo như một loại dã thú mở to miệng mình, chờ con mồi ngu xuẩn lao vào, quỷ dị chết chóc. Quân Nghi Lãnh có thể nghe thấy giọng mình như lạc đi "Khanh Khanh, chị đâu rồi ?!! Trả lời em đi !!".

Quân Nghi Lãnh gần như phát cuồng mà lao vào phòng ngủ, bên trong cũng như cũ tối om, không một bóng người. Đệm chăn hỗn độn, quần áo bị vất bừa bãi trên đất. Nhan Khanh chắc chắn sẽ không dị thường như vậy.

Tay Quân Nghi Lãnh xiết chặt tay nắm cửa vang lên khanh khách, trong đôi đồng tử hổ phách co rút liên tục, nàng cứ như vậy mà lao ra khỏi nhà, tiếng giày cao gót vang lên dồn dập trên hành lang, vừa thanh thúy nhưng cũng như một loại âm khúc gọi hồn. Bóng vest đen lướt dưới ánh đèn một mảnh hiu hắt.

Quân Nghi Lãnh một đường chạy đến trước cửa chung cư phu phụ Cảnh Hàn, nàng ấn chuông cửa liên tục. Thậm chí cả bản thân nàng cũng có thể cảm nhận được tay mình đang vì sợ hãi mà run rẩy. Có lẽ đã quá quen với ấm áp, đột nhiên bị giội một chậu nước lạnh, ai cũng không chịu được.

Cảnh Hàn vốn còn đang ôm ái thê say giấc, đều là không tình nguyện mà tiến ra dập tắt tiếng chuông inh ỏi kia. Nàng mắt nhắm mắt mở mà nhìn kẻ nhấn chuông, trông thấy Quân Nghi Lãnh một thân phong trần thì giật mình hoảng hốt.

Quân Nghi Lãnh gấp gáp nói "Khanh Khanh có đến chỗ hai người không ?!!".

Cảnh Hàn đều bị dáng vẻ của Quân Nghi Lãnh dọa sợ, nhưng cũng thành thật đáp lời ngay "Không, em ấy không đến, làm sao vậy không thấy Tiểu Khanh Khanh đâu sao ?".

Tâm Quân Nghi Lãnh lạnh đi hơn một nửa, trong đôi đồng tử hổ phách vốn rực rỡ giờ đây như mất đi mọi ánh sáng.

Cảnh Hàn vội vã đỡ lấy Quân Nghi Lãnh, cấp thiết hỏi "Nghi Lãnh, đây là làm sao vậy ?!".

...

Một kẻ trong bóng tối luôn quan sát hết tất cả từ nãy giờ, không tiếng động cong cong khóe mọi rồi yên lặng rời đi.

Bóng người uyển chuyển đi trên hành lang đơn độc, mềm mại như nước nhưng cũng không xương như rắn.

Đông Phương Cầm quay về chung cư của mình, mở cửa tiến vào trong, váy ngủ trên người mị hoặc câu nhân. Ả lười biếng ngồi xuống sofa, ngả người ung dung, nâng ly đế dài đặt trên bàn lên, bên trong là rượu nho Sherry, chất lỏng vừa như màu vàng cũng vừa như màu đỏ, óng ánh mê người dưới ánh đèn. Ả cứ thế một ngụm uống hết rượu, rõ ràng rất cay nhưng ả không một điểm nhíu mày mà còn cười vui vẻ.

Ả nâng tay lướt trên màn hình điện thoại, gọi cho ai đó, mất một lúc mới nghe thấy đầu bên kia mới nghe máy. Đông Phương Cầm như đùa như thật nói "Lăng tiểu thư, để tôi chờ điện thoại thật lâu đâu".

Giọng nói không chút cảm xúc của Lăng Doãn truyền qua điện thoại "Để một cái omega đợi lâu như vậy là tôi không đúng rồi".

Trong mắt Đông Phương Cầm hàn quang luân chuyển, nàng chậm rì rì nói "Bỏ qua chuyện đó một bên, Quân Nghi Lãnh đã biết được rồi, cô nên chuẩn bị bước tiếp theo đi".

Lăng Doãn vẫn như cũ không rõ hỉ nộ đáp lời "Đông Phương nhị tiểu thư đừng lo, mọi thứ đều đã ổn thỏa cả rồi".

Khóe môi Đông Phương Cầm cong lên đắc ý, chậm rãi tự rót cho mình thêm ly rượu, ả thâm sâu không rõ nói "Vậy thì tốt, mong Lăng tiểu thư không làm tôi thấy vọng, cũng đừng quên thỏa thuận của tôi cùng cô, vì lợi ích hai bên mà hợp tác".

Lăng Doãn lại cười khẽ, đùa cợt nói "Thỏa thuận ? Tôi có thỏa thuận ?".

Ngữ khí Đông Phương Cầm tức khắc động lạnh, ả gằn từng chữ qua kẽ răng "Lăng tiểu thư, cô đừng quên. Nếu cô muốn có được tài lực Đông Phương gia hỗ trợ để vực dậy Lăng gia đang tàn lụi, thì cô phải làm sao cho Quân Nghi Lãnh tận mắt nhìn thấy cô cùng ả tiện nhân họ Nhan kia tiêu kí cùng nhau. Còn có phải gϊếŧ chết ả, nếu không đừng mong có được nửa xu từ tôi".

Lăng Doãn cười cầu hòa "Đông Phương nhị tiểu thư thật nóng tính, tôi chỉ định đùa chút thôi, cô không cần lo, tôi cũng không phải kẻ ngốc".

Cả hai đơn giản nói thêm vài câu thì tắt máy, Đông Phương Cầm quỷ dị cười rộ lên, gϊếŧ Nhan Khanh thì quá đơn giản, Quân Nghi Lãnh sau này không chừng sẽ một đời vương vấn ả. Để cho Quân Nghi Lãnh tận mắt nhìn thấy ả tiện nhân kia cẩu hợp cùng tình cũ mới là triệt để gϊếŧ chết tình yêu của Quân Nghi Lãnh dành cho ả ta. Mà lúc đó nếu gϊếŧ chết Nhan Khanh, Quân Nghi Lãnh cũng không có mấy phần để tâm.

Để Lăng Doãn hạ thủ thay ả, coi như là không bẩn tay cũng là không cần sợ có lửa dẫn đến người mình. Sau này có điều tra cũng không cần lo lắng sẽ liên quan đến mình, nếu có chuyện gì cứ để Lăng Doãn gánh hết toàn bộ cho mình là được rồi.

Còn tại một nơi khác, Lăng Doãn ngồi cạnh lò sưởi, nhìn màn hình điện thoại tối tăm mà nhếch môi trào phúng. Ả omega này thật đủ xảo quyệt, đừng tưởng nàng không biết ý định của ả ta. Sau khi lợi dụng nàng xong, ả ta sẽ không bao giờ ra tay giúp Lăng gia, còn không ngần ngại đạp nàng một cước vào sâu trong thiên nhai vạn trượng. Lăng Doãn nàng dễ dàng lợi dụng đến vậy sao. Ả chỉ ngồi đó hưởng lợi, nếu nàng có thay đổi kế hoạch thế nào, ả biết được sao.

Lại nhìn màn hình điện thoại của Nhan Khanh đặt bên cạnh đang lóe sáng liên tục, Quân Nghi Lãnh đang không ngừng gọi điện, nhắn tin cho Nhan Khanh. Đủ biết Quân tổng cao lãnh như băng hiện tại đang chật vật đến thế nào. Lăng Doãn cười thâm sâu không rõ mà nhìn vào một góc.

Tại góc tối kia, một bóng hình yêu kiều đang đơn bạc nằm trên đất lạnh. Ba ngàn tóc đen lấm lem trên đất, quả thật khiến người khác đau lòng không thôi...

**********

Tiểu kịch trường =))

Quân Nghi Lãnh (nuốt nước bọt) "Mẹ Mặc khi nào thì Khanh Khanh sẽ hết bị ngược đây ?!"

Mặc Mặc (*^﹏^*) "Đừng lo, ta là viết ngọt văn, vậy nên ráng đi, qua hết được ngược này..."

Quân Nghi Lãnh (mừng rỡ) "..."

Mặc Mặc "...Hết đợt ngược này sẽ đến mấy đợt ngược khác..."

Quân Nghi Lãnh (bạo phát) "!!!"

[Phân cảnh bạo lực, cấm trẻ con !!]